Chương 149: Châm ngòi thổi gió

Ra khỏi hang đá, trước mắt là một đại điện rộng lớn. Hàng chục cây cột trụ to bằng mười người ôm được bố trí hai bên cho đến sâu trong đại điện, cột nào cũng được khắc rồng vẽ phượng, khí thế phi phàm. Dưới chân là gạch đá nhẵn nhụi Lâm Quý không nhận ra, hắn loáng thoáng có thể phát hiện một chút linh khí ba động trên gạch đá này, chứng tỏ đây cũng tuyệt không phải vật phàm. Ở bên cạnh Lâm Quý, còn có mấy lối ra từ hang đá khác dẫn tới đại điện này. Mà trước đại điện đã có hơn chục người đang tụ tập. Nhìn những người đứng ở phía trước, rõ ràng chính là người của Thái Nhất Môn và Tam Thánh Động. “Hình như chúng ta đến hơi muộn.” Lâm Quý nói. “Không muộn không muộn, bọn họ hình như bị cái gì đó làm khó, đến phía trước xem một chút.” Ngược lại, Ngộ Nan tràn đầy phấn khởi. Lâm Quý gật đầu, lại theo bản năng quay đầu. Nữ nhân che mặt đã vượt qua bọn họ, lẫn vào trong đám đông phía trước. Rất nhanh, Lâm Quý và Ngộ Nan đã đi tới. Đến đây, bọn họ mới nhìn thấy cảnh tượng bị đám người che khuất. Bây giờ đã là cuối đại điện, ở trên đài cao được mấy bậc thang chống đỡ, một bộ xương khô ngồi ngay ngắn trong một cái bồ đoàn. Mà ở trước mặt bộ xương khô có bày ba kiện đồ vật. Một cây phất trần, một thanh trường kiếm và một kiện nội giáp. “Đó hẳn là chủ nhân của di tích này, có thể chiếm cứ một phương trong thời kỳ thượng cổ không ai không phải là đại năng, có lẽ ba kiện bảo vật đó là đồ đạc tùy thân của hắn.” Ngộ Nan hơi kích động nói. Những chuyện này không khó nhìn ra, tin tưởng trong lòng mấy chục tên tu sĩ ở đây đều có suy đoán. Lâm Quý lại có chút tò mò. “Bảo bối ở ngay phía trước, đám người này vây quanh ở đây làm gì?” Hiển nhiên, Ngộ Nan cũng không nghĩ ra. Nhưng rất nhanh, Lâm Quý đã nhìn thấy trên sàn nhà phía trước, có vết máu tươi. Lần theo vết máu, hắn lại nhìn thấy mấy cỗ thi thể. “Đã chết người rồi.” Đúng lúc này, Từ Định Thiên phía trước đột nhiên mở miệng. “Chư vị, nơi này bị chủ nhân hạ cấm chế, lúc trước có mấy vị bằng hữu tham lam, chư vị cũng đã thấy được kết cuộc, mấy tên tu sĩ này chết không rõ ràng, cấm chế này không tầm thường.” Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Từ Định Thiên. Trên mặt gã mang theo vài phần ý cười. “Trên người ta mang theo toa bảo khí phá trận của Thái Nhất Môn, phá vỡ cấm chế trước mắt hẳn sẽ không khó. Nhưng ta cũng phải nói rõ trước, phất trần và trường kiếm phía trên, Thái Nhất Môn ta muốn.” Không có ai lên tiếng. “Ta coi như chư vị đã chấp nhận, đến lúc đó đừng lại trở mặt không nhận, khi ấy Thái Nhất Môn ta cũng sẽ không khách khí.” Trong lời nói của Từ Định Thiên mang theo vài phần uy hiếp. Thấy không có ai phản đối, hắn lại nhìn về phía Cảnh Nhiễm. “Cảnh sư muội, ngươi cảm thấy thế nào?” “Ngươi ở Thái Nhất Môn thật đúng là được coi trọng, ta cũng có nghe qua đại danh của Phá Trận Toa, trưởng bối trong môn của ngươi không sợ ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến Phá Trận Toa bị lưu lạc bên ngoài sao?” “Cái này không phiền Cảnh sư muội lo lắng, đối với đề nghị của ta lúc trước, ngươi cảm thấy thế nào?” “Nếu người khác không phản đối, đương nhiên ta cũng sẽ không phản đối.” Cảnh Nhiễm lại rất cởi mở, “Thái Nhất Môn đã muốn hai món, Tam Thánh Động ta lấy nội giáp còn lại vậy.” Cảnh Nhiễm quay đầu nhìn đám người còn lại, ánh mắt sắc bén. Bất kể là ai bị ánh mắt của nàng đảo qua, đều sẽ theo bản năng tránh đi, không dám nhìn thẳng. Duy chỉ khi nhìn thấy Lâm Quý, Cảnh Nhiễm sửng sốt một chút, sau đó lại nói: “Đương nhiên, sau đó Tam Thánh Động sẽ bồi thường, cũng không đến mức để cho các vị uổng công một chuyến.” Dứt lời, Cảnh Nhiễm lại gật đầu với Lâm Quý. Lâm Quý cười cười, xem như có chút đáp lại. Thấy không có ai phản đối, Cảnh Nhiễm lại nhìn về phía Từ Định Thiên. “Mời Từ sư huynh ra tay.” Từ Định Thiên gật đầu, từ trong ngực lấy ra một con thoi bằng gỗ chỉ có to bằng bàn tay, thoạt nhìn cực kỳ bình thường. Nhưng khi gã nhắm con thoi gỗ về phía trước, con thoi gỗ lập tức biến mất khỏi tay gã. Ngay sau đó, một màn gợn sóng giống như kết giới đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, chỉ mấy hơi thở lại biến mất không thấy. Phá Trận Toa lại một lần nữa trở về trong tay Từ Định Thiên, Nhưng trên đó rõ ràng đã xuất hiện mấy vết nứt. Sắc mặt Từ Định Thiên khẽ biến. “Cấm chế thật lợi hại, vậy mà có thể khiến Phá Trận Toa bị tổn thương, cũng không biết chữa trị sẽ phải hao phí bao nhiêu tài liệu.” Vừa nói, Từ Định Thiên lại nhìn về phía đông đảo tu sĩ phía sau. “Chư vị, bây giờ Từ mỗ đi lấy bảo vật, mong các vị có chút khí tiết của tu sĩ, không nên ghen tị mà bội tín.” Thấy không có ai lên tiếng, Từ Định Thiên đi ra khỏi đám người. Quả nhiên cấm chế đã biến mất, gã một đường thông suốt không trở ngại đi tới trên đài cao. Đầu tiên là hành lễ với bộ xương khô, sau đó gã khom lưng chuẩn bị lấy bảo vật. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bén nhọn vang lên. “Bảo vật người có duyên thì được, dựa vào cái gì Thái Nhất Môn các ngươi độc chiếm?!” Giọng nói nhất thời khiến cho đám đông đang yên tĩnh trở nên có chút xao động. Từ Định Thiên trên đài cao đột nhiên quay đầu lại. “Là ai mở miệng?” Nửa ngày không có người đáp lại, Từ Định Thiên hơi híp mắt, lạnh lùng nói: “Dám châm ngòi thổi gió, lại không dám lộ diện sao?” Dứt lời, Từ Định Thiên lại xoay người, tay đã nắm lên phất trần. Giọng nói bén nhọn lúc trước lại vang lên. “Nơi này trước không thôn sau không tiệm, giết chết bọn họ, ai cũng không biết là ai làm!” Từ Định Thiên lại quay đầu lại, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người ở đây. Giọng nói kia mờ mịt, không nghe ra phương hướng. Gã dứt khoát mặc kệ, tay kia đã nắm lấy chuôi của trường kiếm. “Đánh chết hắn!” Giọng nói thêm dầu vào lửa cao hơn gấp mấy lần. Bây giờ bầu không khí đã đến mức như vậy, dường như không động thủ cũng không thích hợp. Cuối cùng có người không nhịn được lòng tham, dẫn đầu vọt tới hướng Từ Định Thiên. Có một người động thủ, đám người còn lại cũng sẽ không nhàn rỗi, trong nháy mắt tràng diện đã mất khống chế. Ở đây có mấy chục tu sĩ, có thể đi đến nơi này, ít nhất cũng là tu sĩ Đệ Tam cảnh. Mà Tương Châu không chỉ có Thái Nhất Môn và Tam Thánh Động. Trong tiểu tông môn cũng chưa chắc không có nhân vật thiên tài, mặc dù ít Đệ Tứ cảnh, nhưng cũng không đến mức hiếm thấy. Gần như chỉ trong một cái hô hấp, có người đã vọt tới trước mặt Từ Định Thiên. Sắc mặt Từ Định Thiên âm trầm, tu vi Dạ Du cảnh không hề giữ lại, chém giết không chút lưu tình. Thế nhưng phía sau còn có những tu sĩ khác đồng loạt xông lên. Cảnh Nhiễm cũng không đợi được nữa, vội vàng xông lên đài cao, đi thẳng về phía nội giáp. Phía cuối của đám đông đang hỗn chiến. Lâm Quý một tay che mặt, một tay gắt gao bóp gáy Ngộ Nan. “Ngươi rất muốn tìm chết phải không? Ngươi biết là vừa rồi nếu bị phát hiện, thì cả hai chúng ta coi như xong đời.” Mặc dù không đến mức xong đời, nhưng ở Tương Châu bị Thái Nhất Môn để mắt tới, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt. Lúc này trên mặt Ngộ Nan còn có vài phần đắc ý. “Trong bụng của tiểu tăng có bảy tám loại giọng nói khác nhau, kết hợp với truyền âm pháp của Phật môn, bọn họ sẽ không nghe ra là ai nói đâu, yên tâm.” “Hơn nữa, khi cục diện trở nên hỗn loạn, chúng ta mới có cơ hội thừa cơ không phải sao?” Ngộ Nan cười tủm tỉm nói. Lâm Quý không biết bản thân đã nâng trán bao nhiêu lần. Con lừa hói nhỏ này, đúng là đủ tốt.