Chương 150: Chặn đường

Sau khi hung hăng khiển trách Ngộ Nan trong lòng vô số lần, ánh mắt Lâm Quý đã trôi dạt đến đài cao kia. Lúc này, mấy người Thái Nhất Môn đã đứng bên cạnh Từ Định Thiên, ngăn cản các tu sĩ còn lại vây công. Dù Từ Định Thiên lợi hại như thế nào, thì cũng chỉ mới bước vào Đệ Ngũ cảnh, tuy đã có uy áp của tu sĩ Dạ Du cảnh, thế nhưng trong lúc ra tay, lại không sắc bén như trong tưởng tượng. Chỉ cần tu sĩ Đệ Tam cảnh vọt tới trước mặt gã, gã có thể chém giết trong hai ba chiêu. Nhưng bây giờ, gã lại đang phải đối mặt với sự vây công của hai tên tu sĩ Đệ Tứ cảnh, mặc dù gã đang chiếm thượng phong, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, trong lúc nhất thời, dường như không thể phân ra thắng bại. Mấy gã tu sĩ Thái Nhất Môn còn lại cũng đều có đối thủ của riêng mình. Thế cục rất căng thẳng, thoáng chốc, ngoại trừ Từ Định Thiên ra, mấy gã tu sĩ Thái Nhất Môn còn lại đều có chút khó có thể chống đỡ. “Sư huynh, đám người này đã điên rồi, tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ bị xa luân chiến mài chết, nghĩ biện pháp thoát thân mới là thượng sách.” Lý Như Vân cau mày nói. Nàng đổi một thân váy đỏ, thoạt nhìn có vài phần kiều diễm, nhưng cũng hết lần này tới lần khác bị một gã tu sĩ cùng là Đệ Tứ cảnh quấn lấy, bên cạnh còn có mấy vị Đệ Tam cảnh giúp đỡ. Từ Định Thiên mạnh mẽ chém ra một kiếm, tạm thời bức lui hai gã đối thủ, lại nhìn về phía đồng bạn bên kia. “Hoàng Cảnh, mang theo đồ vật nghĩ biện pháp rời đi!” “Sư huynh, ta...!” Hoàng Cảnh mở to hai mắt. Có rất nhiều người ở đây, y làm sao có thể thoát khỏi. “Ngươi chỉ cần cầm đồ chạy ra ngoài, ta cản người giúp ngươi!” Từ Định Thiên một bên hét lớn, một bên chém giết đối thủ của Hoàng Cảnh, sau đó xoay người nhét phất trần và trường kiếm vào trong ngực Hoàng Cảnh. “Chạy!” Từ Định Thiên hét lớn. Lúc này, Hoàng Cảnh đã bị dồn đến đường cùng, không có lựa chọn. Thoáng cái, Từ Định Thiên đã vì y mà mạnh mẽ mở ra một con đường. Y không dám trì hoãn, vội vàng lao ra khỏi đám người. Mắt thấy bảo vật bị người ta mang đi, tất cả mọi người nhao nhao đuổi theo. Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy Từ Định Thiên hừ lạnh một tiếng, một cỗ uy áp vô hình bao phủ quanh người. Trường kiếm trong tay gã hóa thành hư ảnh, một kiếm chém ra, phía sau gã lại loáng thoáng xuất hiện một thanh trường kiếm dài chừng mấy chục thước. “Là Nguyên Thần Kiếm Quyết!” Có người kinh hô. Đệ Ngũ cảnh Dạ Du cảnh, ngưng luyện nguyên thần, ban đêm nguyên thần có thể xuất khiếu, ngao du thiên địa. Trong lúc xuất thủ, nguyên thần gia trì, uy năng tăng gấp bội. Hư ảnh trường kiếm khổng lồ kia trực tiếp chém xuống đám người, mắt thường có thể thấy được, tu sĩ bị kiếm phong đâm tới, huyết nhục toàn thân sụp đổ, chết thảm tại chỗ. Ngay cả chỉ là bị dư uy lan đến, nhưng hai mắt cũng trợn trắng, miệng phun máu tươi. Đây mới là uy thế nên có của Dạ Du cảnh. Nếu mà nói từ Đệ Nhị cảnh đến Đệ Tam cảnh Khai Linh là trở ngại lớn đầu tiên của tu sĩ, vậy ngưng luyện nguyên thần bước vào Dạ Du cảnh lại càng khó khăn gấp bội. Lâm Quý đang ở xa xa mà trong lòng cũng rung động không thôi, đồng thời bảo vệ trước người Ngộ Nan. Trong đan điền của hắn có nguyên thần ngưng luyện, mặc dù còn lâu mới thành hình, nhưng chỉ là dư uy, hắn sẽ không để ý. Nhưng Ngộ Nan lại không phải như vậy. Ngộ Nan chỉ là Đệ Tam cảnh, vừa rồi lúc dư uy trùng kích tới, y đã suýt nữa đứng không vững, nếu không phải có sự che chở của Lâm Quý, chỉ sợ bây giờ y cũng không tốt hơn bao nhiêu so với những tu sĩ miệng phun máu tươi kia. “Đa tạ Lâm thí chủ.” Ngộ Nan phục hồi tinh thần lại, có chút khó khăn nói. Lâm Quý khẽ lắc đầu, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm Từ Định Thiên, nhìn Từ Định Thiên hộ tống Hoàng Cảnh càng ngày càng tới gần hắn. Cuối cùng, khi Từ Định Thiên và Hoàng Cảnh chỉ còn cách hắn hơn mười thước, Lâm Quý đứng ra, cản trước mặt bọn họ. “Chỉ là uy lực của một kiếm, tu sĩ Đệ Tứ cảnh trở xuống ở đây đã thương vong hơn phân nửa, còn sống cũng khó có thể ra tay lần nữa. Lúc trước ta còn kỳ quái tu vi Dạ Du cảnh của Từ huynh dường như chỉ có vẻ bề ngoài, hiện tại xem ra, là Lâm mỗ ếch ngồi đáy giếng.” Từ Định Thiên hơi híp mắt. “Các hạ muốn chặn đường của chúng ta?” “Để lại đồ vật, tại hạ thiên tân vạn khổ đi tới nơi này, cũng không thể để bản thân tay không trở về được.” Lâm Quý nhếch miệng cười nói. “Lúc này tạp ngư đã không còn mấy vị, các hạ cứ như vậy, không sợ chết sao?” Lâm Quý lắc đầu. “Đương nhiên ta sợ chết, nhưng vì một kiếm vừa rồi ngươi đã trả giá lớn, tinh khí thần đều bị hao tổn, lúc này đã không còn là trạng thái toàn thịnh của ngươi, ta không có lý do gì để không ra tay cả.” Trong mắt Từ Định Thiên nổi lên sát ý. “Như Vân, giết hắn!” Vừa dứt lời, Lâm Quý đã ra tay trước. Hắn một cước điểm đất, chỉ trong nháy mắt đi tới trước mặt Lý Như Vân. Một kiếm đánh ra, Lý Như Vân có chút luống cuống tay chân nâng kiếm chắn trước người. Binh khí va chạm, Lâm Quý không chút nhúc nhích, mà Lý Như Vân thì lui bảy tám bước. Nhưng còn không đợi Lâm Quý truy kích, Lý Như Vân đã trợn to hai mắt: “Bắc Cực Công?!” Nàng rõ ràng cảm nhận được tinh thần lực trên kiếm của Lâm Quý. Người bên ngoài nhận không ra thì thôi, Bắc Cực Công này vốn là công pháp thượng thừa của Thái Nhất Môn, nàng đương nhiên không có khả năng không nhận ra. Nghe được lời Lý Như Vân nói, sắc mặt Từ Định Thiên khẽ biến. Lâm Quý cảm nhận được một cỗ thần thức đảo qua trên người, có lẽ Từ Định Thiên đang dò xét hắn. “Không cần dò xét, chính là Bắc Cực Công.” “Đây là công pháp của Thái Nhất Môn ta, ngươi học được từ nơi nào?!” Trong giọng nói Của Từ Định Thiên có thêm vài phần sắc bén. “Bây giờ cũng không phải là lúc nói những chuyện này.” Lâm Quý lại xoay chuyển phương hướng, trường kiếm đi thẳng về phía Từ Định Thiên. “Tự tìm cái chết!” Sát ý trong mắt Từ Định Thiên càng lúc càng nồng đậm, thấy Lâm Quý công kích về phía gã, trường kiếm của gã lần thứ hai ra khỏi vỏ, không chút sợ hãi nghênh đón. Trong nháy mắt, hai người đã chiến đấu với nhau. Trong mắt những người khác, đó chỉ là hai đạo tàn ảnh không ngừng đan xen, tia lửa văng khắp nơi. Nhưng rất rõ ràng, Lâm Quý đang không ngừng bị Từ Định Thiên đánh lui. “Đệ Tứ cảnh hậu kỳ, trên người đã có hình thức ban đầu của nguyên thần, còn trẻ như vậy. Ngươi là ai? Tương Châu không có nhân vật như ngươi.” Từ Định Thiên lạnh lùng hỏi. “Một tán tu mà thôi, không đáng nhắc tới.” Lâm Quý nhếch miệng cười, “Không hổ là Đệ Ngũ cảnh, mặc dù tinh khí thần bị tổn hại lớn, linh khí tiêu hao hơn phân nửa, nhưng vẫn lợi hại như vậy.” “Không nói? Vậy ngươi cứ chết đi!” Trong lúc hai người nói chuyện riêng, thế công của Từ Định Thiên lại hùng hổ bức người hơn vài phần. Cuối cùng, gã cũng bắt được sơ hở của Lâm Quý, một kiếm đâm vào ngực Lâm Quý. Nhưng ngay khi mũi kiếm của gã sắp chạm tới, gã đột nhiên chú ý tới khóe miệng Lâm Quý, thế mà lại khẽ cong lên. Đồng tử của Từ Định Thiên hơi co rụt lại. “Không tốt!” Nhưng lúc này biến chiêu đã không còn kịp, trường kiếm của Từ Định Thiên hung hăng đâm vào ngực Lâm Quý, nhưng chỉ đâm thủng quần áo, sau đó bị thứ gì đó chặn lại. Mà Lâm Quý thì mượn cỗ lực này bay ngược ra. Phương hướng hắn bay ra ngoài, chính là vị trí của Hoàng Cảnh! Tất cả những gì Lâm Quý đã làm lúc trước, chẳng qua là để che mắt người khác, mục đích chân chính của hắn chỉ có một: giết chết Hoàng Cảnh! Giữa không trung, Lâm Quý xoay người, nhanh chóng đâm trường kiếm về phía Hoàng Cảnh. “Hoàng sư đệ cẩn thận!”