Chương 151: Đạo Đồ

Hoàng Cảnh nhìn Lâm Quý càng lúc càng đến gần, trong lòng gã bắt đầu hoảng hốt. Gã chẳng qua chỉ mới bước vào Đệ Tứ cảnh, mà nhân vật có thể giao thủ qua lại với Từ sư huynh, tu vi tuyệt đối cao hơn gã. Trong cơn hoảng loạn, Hoàng Cảnh chợt nhớ đến thanh kiếm trong tay. Cây kiếm này là bội kiếm của chủ nhân huyệt mộ, hoàn toàn có thể ngăn lại thế đi mũi kiếm của địch nhân trước mắt. Nghĩ như vậy, Hoàng Cảnh bỗng nhiên có thêm một chút tự tin, gã rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nhắm thẳng mũi kiếm vào Lâm Quý. Trong chớp mắt, Thiên Cương Trảm Tà kiếm của Lâm Quý đã va chạm cùng thanh trường kiếm vô danh kia. Chắc hẳn thanh kiếm này ít nhất cũng có cấp bậc Bảo Khí, Lâm Quý đoán chừng không thể giải quyết nhanh trong một kiếm, hắn lập tức chuẩn bị biến chiêu lần nữa, quyết chém giết Hoàng Cảnh. Bỏ ra nhiều công sức như vậy, chẳng phải là vì thời khắc giết chết tên tiểu tử này sao? "Tiểu tử, gây cho ta nhiều phiền toái như vậy, ngươi có chết cũng nên thấy tự hào." Lâm Quý thầm nghĩ. Nhưng đúng lúc này, điều mà tất cả mọi người không tưởng tượng được đã xảy ra. Ngay khi hai thanh kiếm va vào nhau, một âm thanh giòn vang nổi lên. Trường kiếm vô danh trong tay Hoàng Cảnh vậy mà gãy đoạn. Kiếm của Lâm Quý không trở ngại chút nào tiếp tục tiến thẳng tới trước, cho tới khi mũi kiếm xuyên thấu cổ họng của Hoàng Cảnh. "Hả?!" Lâm Quý mở to hai mắt nhìn sang. "Hoàng sư đệ!" Tiếng gọi Từ Định Thiên ầm ĩ vang lên. Trong khoảnh khắc, mọi người ở đây đều dừng tay lại, thanh kiếm của Lâm Quý vẫn nằm trong cổ của Hoàng Cảnh, tới lúc này gã đã không còn sinh cơ. Nhưng bất kể là Từ Định Thiên hay Lý Như Vân, hay bất kỳ một vị đệ tử Đệ Tam cảnh khác của Thái Nhất Môn, thậm chí là cả Ngộ Nan. Ánh mắt của bọn họ đều rơi lên đoạn kiếm gãy trên mặt đất. Tại chỗ thân kiếm bị đứt gãy, lộ ra một góc của một sách lụa. "Đùa ta chắc, Ỷ Thiên Kiếm trong truyền thuyết ư?" Lâm Quý theo bản năng nói đùa 1 câu, lại nhìn Thiên Cương Kiếm trong tay mình. "Nhưng kiếm của ta cũng không phải là Đồ Long đao mà." Mang theo một chút nghi ngờ và hiếu kỳ, Lâm Quý ngồi xuống định lấy sách lụa kia ra. Nhưng khi hắn vừa mới chạm vào quyển lụa, một luồng kình phong từ sau lưng chợt đánh tới. "Bỏ đoạn kiếm gãy đó xuống!" "Ngươi ra lệnh cho ai đó." Lâm Quý nhanh chóng nhặt đoạn kiếm gãy lên, sau đó hắn xoay người lui qua một bên tụ hợp cùng Ngộ Nan. Từ Định Thiên cũng không đuổi theo, y chỉ mơ hồ ngăn ở trước cửa ra vào đại điện. "Ta muốn đoạn kiếm gãy này, phất trần thì thuộc về ngươi." Lâm Quý tiếp tục diễn như chính mình là một nhân vật giết người đoạt bảo. Đương nhiên, thật ra hắn cũng thật sự muốn biết đến cùng trên quyển lụa đó viết cái gì, hẳn là công pháp gì lợi hại hoặc là các loại địa đồ bảo tàng gì đó. "Vậy ngươi giết đệ tử của Thái Nhất Môn, khoản nợ này phải tính thế nào?" Từ Định Thiên hơi híp mắt, không hề sốt ruột động thủ. "Ta tới đây chỉ để tìm bảo vật, không hề có ý định giết người, vị bằng hữu kia chết hoàn toàn là ngoài ý muốn. Hai chúng ta đều không ngờ thanh kiếm này lại là một cái giẻ rách, chạm một cái đã gãy rồi." Lâm Quý bám sát vào chuyện kỳ lạ để giải thích. Cái thuyết pháp này không có vấn đề gì, thậm chí cả Từ Định Thiên cũng không biết nên phản bác như thế nào. Nếu thanh kiếm kia không gãy, Hoàng Cảnh với tư cách là 1 đệ tử Đệ Tứ cảnh của Thái Nhất Môn, không thể nào một kiếm cũng không đỡ được. Y cũng tin Lâm Quý không muốn giết người, bởi vì ở đất Tương Châu, giết người của Thái Nhất Môn không hay chút nào. Nhưng lúc này, quyển lụa bên trong đoạn kiếm gãy kia mới là quan trọng. "Bỏ đồ trên tay lại, việc này Thái Nhất Môn sẽ không truy cứu nữa, ta sẽ thả ngươi rời đi." "Ta phải xem qua một chút trên này viết cái gì rồi hẵng nói." Lâm Quý trả lời. Hắn lấy sách lụa ra, sau đó tùy tiện vứt kiếm gãy sang một bên. Từ Định Thiên cũng không ngăn cản, bởi vì Lâm Quý rất khó đối phó, dù sao cùng xem quyển sách lụa này cũng không sao. Đương nhiên, nếu như Lâm Quý chỉ là một tu sĩ Đệ Tứ cảnh bình thường thì gã chưa chắc đã dễ nói chuyện như vậy. Trên vải lụa có một bức họa, miêu tả một người mặc trường sam, bóng người với chòm râu tung bay đứng giữa dãy núi. Xung quanh có mây mù lượn quanh, xa xa còn như có một cơn mưa. "Một bức họa?" Lâm Quý hơi khó hiểu. Thấy Lâm Quý lầm bầm, Từ Định Thiên ở bên kia dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt y khẽ nhúc nhích. Nhưng đúng lúc này, thanh âm của Cảnh Nhiễm đột nhiên vang lên. "Họa, e rằng bức họa này không đơn giản." Trong lúc nói chuyện, Cảnh Nhiễm đã đi tới bên cạnh Lâm Quý, ánh mắt dò xét nhìn quyển lụa trong tay hắn. Hai người tiến lại rất gần, Lâm Quý thậm chí có thể ngửi được mùi hương trên lọn tóc của Cảnh Nhiễm. Nhưng hắn cũng không hưởng thụ chút kiều diễm này, nữ nhân này đang nhìn chằm chằm vào bức họa. Rất nhanh, Cảnh Nhiễm cũng đã thu hồi ánh mắt. "Ta không nhìn ra, nhưng chắc chắn là Đạo." "Thật sự là Đạo Đồ? !" Từ Định Thiên hoảng sợ thốt lên. Lâm Quý không nghe rõ, ánh mắt hắn tìm đến Cảnh Nhiễm hỏi thăm, chờ đợi một lời giải thích. Cảnh Nhiễm nói: "Đạo có vô số lộ tuyến, vả lại vô cùng hư vô mờ mịt, dùng văn tự khó có thể miêu tả. Bởi vậy khi người đi trước muốn truyền lại cho kẻ đến sau cảm ngộ về Đạo của chính mình thường dùng phương thức vẽ lại." "Trong bức họa kia có mang theo đạo vận, như ai có thể xem ngộ ra được, vậy thì trước lúc người đó tiến đến Đệ Thất - Nhập Đạo cảnh mọi trở ngại sẽ được quét sạch." Vừa nghe lời này, Lâm Quý nhìn lại sách lụa trong tay mình, ánh mắt trở nên khác thường. "Thứ này có thể khiến cho tu sĩ thông suốt tới Đệ Thất cảnh?" "Nào phải đơn giản như vậy, Chẳng qua là thêm một cửa đi tắt mà thôi, có khối người đều không vượt qua được." Cảnh Nhiễm vừa nói, vừa lắc đầu, "Hơn nữa mỗi người đạo cũng không giống nhau, dù là Đạo giống nhau, người khác biệt cũng có không cùng lý giải." "Vậy thứ này có gì hữu dụng?" "Tóm lại là một con đường để nhập Đạo." Cảnh Nhiễm suy nghĩ một chút, cười nói, "Chẳng qua, nếu mượn đạo vận trên Đạo Đồ này vào Đệ Thất cảnh, muốn đột phá Đệ Bát - Đạo Thành cảnh, vẫn còn phải đi lại từ đầu." "Chưa từng có người nào có thể mượn Đạo của người khác mà bước vào Đệ Bát - Đạo Thành cảnh. Thứ này mở ra cửa lớn bước vào Đệ Thất cảnh, nhưng thực ra hầu như lại hoàn toàn bóp chết khả năng tiến vào Đệ Bát - Đạo Thành cảnh." Lâm Quý nghe xong đã hiểu rõ. Thứ này có thể giúp người ta đột phá Đệ Thất cảnh, cho dù chỉ là khả năng rất nhỏ cũng đã rất trân quý. Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Cảnh Nhiễm, nàng như không hề nghĩ lấy phương thức này đột phá Đệ Thất cảnh. Nữ nhân này có dã tâm không nhỏ! Tu vi Đệ Thất cảnh ở Giám Thiên Ty đã có tư cách trở thành Du Thiên quan, mà ở bên trong thế gia cũng đã được coi là lão tổ. Cho dù là đặt ở bên trong đại tông môn, tu vi như vậy cũng có tư cách trở thành tông chủ, chí ít cũng không thiếu một chức vị trưởng lão có thực quyền. Phải biết rằng có rất nhiều người đều dừng lại ở Đệ Lục cảnh, có thể nói tấn cấp Nhập Đạo, tuyệt đối là mục tiêu suốt đời của rất nhiều người. "Thứ này đáng giá không ít tiền chứ?" Lâm Quý nói theo bản năng. "Ngươi muốn bán? Nếu ngươi bán thứ này cho Tam Thánh Động chúng ta, điều kiện tùy ngươi chọn, không sợ ngươi dùng công phu sư tử ngoạm." Giọng nói của Cảnh Nhiễm thay đổi, tuy nàng ta có khát vọng to lớn, nhưng không có nghĩa là nàng không biết sự trân quý của Đạo Đồ này. Từ Định Thiên vừa nghe nói vậy thì không muốn. "Cảnh sư muội, người này đã giết đệ tử Thái Nhất Môn chúng ta mới đoạt được Đạo Đồ. . ." "Đã bước vào di tích thì sống chết có số, ra khỏi di tích không được truy cứu nữa, đây là quy củ mà Thái Nhất Môn các ngươi đã định ra! Các ngươi không phải được xưng là thủ lĩnh Đạo Môn sao? Thấy lợi ích trước mắt, lập tức không cần mặt mũi?" "Cái này..." Từ Định Thiên nhảy dựng lên, trong khoảnh khắc y không thể phản bác được.