Chương 152: Phó bản thứ 2 của Tam Sinh Tiền

Điều này chính là chỗ xấu của thanh danh ở ngoài. Ngươi muốn lập quy củ cho người trong thiên hạ, vậy thì dù thế nào chính ngươi cũng phải tuân thủ? Không thể chỉ hưởng thụ lấy chỗ tốt nhờ thanh danh mang tới, sau đó khi lợi ích trước mặt lớn hơn thì chính mình lại đổi ý. Hành động như thế sẽ không được nhiều người tin phục. Sắc mặt Từ Định Thiên trở nên hơi khó coi, ánh mắt của y không ngừng xoay chuyển giữa Cảnh Nhiễm và Lâm Quý. Y cũng đã nhìn ra, nhìn như có vẻ Cảnh Nhiễm chọc vào một cước, nhưng thực ra là nàng đang làm chỗ dựa cho Lâm Quý. Lấy thế đè người dĩ nhiên đã không thể làm. Nghĩ tới đây, sau khi sắc mặt của Từ Định Thiên nhiều lần biến đổi, cuối cùng y đành bất đắc dĩ lắc đầu. "Vị huynh đài này, nếu ngươi định bán Đạo Đồ, Thái Nhất Môn chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi." Lâm Quý có chút ngoài ý muốn nhìn lại Từ Định Thiên. Vị này coi như là một nhân vật, có thể cứng có thể mềm, co được dãn được. Lâm Quý tự nghĩ, nếu có người giết đồng bạn của mình ngay ở trước mặt chính mình, hơn nữa thêm vào lợi ích trước mắt, hắn cũng không thể giữ được bình tĩnh để tiếp tục tán gẫu hay giao dịch. "Thứ này ta giữ lấy thì phỏng tay, sau khi ra ngoài tin tức sợ là không giấu được." Ánh mắt Lâm Quý đảo qua Cảnh Nhiễm và Từ Định Thiên. Nghe ngữ khí của hai vị này, hiển nhiên tấm Đạo Đồ này hết sức trân quý. Suy nghĩ một chút cũng đúng, lúc này trong thiên hạ thì tu sĩ cấp bậc nào nhiều nhất? Cho dù tính cả ở bên trong những đại tông môn này. Biết bao nhiêu tu sĩ Đệ Lục cảnh bị vây lại trước cánh cửa kia, cả đời không thể tiến vào. Nếu vì có tấm Đạo Đồ này mà chỉ nhiều ra một hai vị tu sĩ Đệ Thất cảnh, vậy cũng đã được xem là kiếm lợi lớn. Ngoài ra hắn giữ lại thứ này trong tay cũng không có tác dụng gì. Lâm Quý còn cách Đệ Thất cảnh rất xa, hơn nữa nhờ có chút ít nhân quả thu được, cho đến nay, quá trình tu luyện của hắn tạm thời còn không đụng phải bao nhiêu khó khăn. Hắn cầm Đạo Đồ này cũng không có tác dụng gì lớn. Thứ này mang theo thì mang ngọc có tội, trái lại đưa ra ngoài có thể đổi được không ít chỗ tốt. Đúng là không có gì đáng để do dự. Lâm Quý gấp lại Đạo Đồ, hắn không thu lại mà cầm nó ở trong tay. Tiếp đó hắn nhìn sang Cảnh Nhiễm. "Nếu ta muốn dùng thứ này đổi lấy Đạo Khí. . ." Cảnh Nhiễm ngẩn người, nàng cân nhắc một lát, nói: "Cũng không phải không được, nhưng mà đổi Đạo Khí gì thì chúng ta sẽ tự quyết định. Hơn nữa ít nhất phải Đệ Thất cảnh mới có thể sử dụng Đạo Khí, đưa ngươi không những không dùng được mà còn trở thành gánh nặng." Lâm Quý bật cười lắc đầu. "Ta cũng không có ý định đổi lấy Đạo Khí, chỉ muốn nhìn thử một chút thứ này đến cùng đáng bao nhiêu, hiện tại trong lòng đã nắm chắc." Vừa nghe lời này, Cảnh Nhiễm lập tức thấy dở khóc dở cười. "Lâm huynh đúng là người hào sảng." "Người quang minh không nói chuyện mập mờ." Lâm Quý đưa Đạo Đồ cho Cảnh Nhiễm. Cảnh Nhiễm ngẩn người, tiếp nhận Đạo Đồ, tỏ vẻ không rõ ràng cho lắm. "Lâm huynh như vậy là ý gì?" "Lúc trước chúng ta đã gặp mặt một lần, chỉ một câu ước hẹn, Cảnh cô nương đã có thể tới làm chỗ dựa giúp ta." Lâm Quý cúi người hành lễ, "Ta tin tưởng Cảnh cô nương, bởi vậy Đạo Đồ này giao cho ngươi." Nghe thế, trên mặt Cảnh Nhiễm trở nên trong sáng vui vẻ, nàng khom người hoàn lễ. "Lâm huynh nghĩ muốn đổi thứ gì, chỉ cần nói là được." "Tương truyền công pháp Luyện Thể của Tam Thánh Động không giống bình thường." Lâm Quý suy nghĩ một chút rồi nói. "Ta sẽ giúp Lâm huynh chọn lựa một môn công pháp Luyện Thể thượng thừa." Cảnh Nhiễm nhận lời rất nhanh. "Kiếm pháp của ta không quá tinh thông, nhưng ta lại rất thích sử dụng kiếm." "Một bộ kiếm pháp thượng thừa, ta sẽ vì Lâm huynh chọn lựa một chút." Nói đến đây, không đợi Lâm Quý mở miệng tiếp, Cảnh Nhiễm lại nói: "Công pháp Luyện Thể cần rất nhiều đan dược, ta cũng sẽ giúp Lâm huynh chuẩn bị đầy đủ hết, ngoài ra ta còn có thể dâng tặng vài món pháp bảo." "Vậy là đủ rồi." Lâm Quý gật đầu thoả mãn. Giá trị của mấy thứ đó chưa hẳn vượt qua đạo khí, nhưng đối với Lâm Quý mà nói lại là cần thiết nhất. Dùng một tấm đạo đồ không có tác dụng gì lớn đối với bản thân đổi được nhiều thứ tốt như vậy, Lâm Quý thấy đã đủ. Hai người vui vẻ đạt thành giao dịch, bên kia Từ Định Thiên chỉ có thể nhìn, trên mặt rất khẩn trương. Đợi đến sau khi Cảnh Nhiễm cất kỹ đạo đồ, y mới lên tiếng: "Cảnh sư muội, một tấm Đạo Đồ mới mang ý nghĩa là một đại Đạo mới, Tam Thánh Động sẽ không chiếm làm của riêng chứ." "Chờ sau khi ta mang Đạo Đồ trở về, cứ để cho các trưởng bối họ tự thương lượng đi." Cảnh Nhiễm lắc đầu nói, "Việc này vốn không tới phiên ta và ngươi quyết định." Nghe nói như thế, Từ Định Thiên hơi gật đầu, cũng không nói gì thêm. Y căn dặn sư đệ vác thi thể Hoàng Cảnh lên, tiếp đó cùng với Lý Như Vân rời đi. Lần này Từ Định Thiên thu hoạch không vừa ý, nhưng hiện tại Cảnh Nhiễm và Lâm Quý liên hợp lại với nhau, y cũng không nắm chắc đối phó được. Đặc biệt là Lâm Quý, người này mang lại cho y áp lực tâm lý rất lớn. Một kẻ không rõ lai lịch hơn nữa lại biết Bắc Cực công của Thái Nhất Môn, trên người hắn còn mặc nội giáp mà với một kiếm toàn lực của tu vi Dạ Du cảnh cũng không công phá được. Đây ít nhất phải là cấp bậc đỉnh cấp Bảo Khí, đơn đả độc đấu y cũng chưa hẳn có thể dễ dàng thắng lợi, huống chi lại thêm một người như Cảnh Nhiễm, chỉ có thể tạm thôi. Nhưng tóm lại trải qua cùng nhau coi như cũng nói được. Đợi đến sau khi Từ Định Thiên rời khỏi, Cảnh Nhiễm cũng cáo biệt Lâm Quý. "Lâm huynh, những gì đã đáp ứng ngươi, chờ sau khi ta quay về Tam Thánh Động sẽ lập tức sai người đưa tới. Thỉnh cầu Lâm huynh hãy lưu lại Tương Thành đợi một thời gian." "Vậy ta xin cảm ơn trước." Lâm Quý chắp tay nói. "Không cần." Cảnh Nhiễm tiêu sái khoát tay áo, nói rồi nàng mang theo các sư đệ sư muội rời đi. Nhưng mới rời đi hai bước, nàng chợt dừng lại. "Lâm huynh, nếu không còn sự tình gì, ngươi cũng nên sớm rời khỏi nơi này đi." Lâm Quý hơi gật đầu, Hoàng Cảnh đã trừ, nhiệm vụ của Giám Thiên Ty đã hoàn thành, ngoài ra còn nhận được thêm mấy môn công pháp, chuyến này có thể nói là thu hoạch tương đối khá. Đợi đến lúc Thái Nhất Môn và Tam Thánh Động đã đi khỏi, Lâm Quý cũng tìm được Ngộ Nan, hắn nhìn lại về phía trong đại điện. Ở nơi đó, dưới đài cao có hơn mười cỗ thi thể đã nằm im lặng. Phần lớn họ bị Nguyên Thần Nhất Kiếm của Từ Định Thiên chém giết, cũng không ít kẻ lại chết ở trên tay Cảnh Nhiễm. Còn một số người còn sống, phần lớn họ đều là tu sĩ Đệ Tứ cảnh, nhưng cũng bị trọng thương nghiêm trọng. Chưa chắc sẽ chết, nhưng khả năng sẽ bị nguyên khí đại thương. "Thí chủ, chúng ta cũng đi thôi." Ngộ Nan đột nhiên nói. Lâm Quý nhìn Ngộ Nan, hắn phát hiện trên mặt y giống như có vài phần bối rối. "Phát hiện điều gì sao?" "Tiểu tăng cảm thấy có chút không đúng." "Nói một chút coi." "Từ đầu đến cuối, chúng ta đều không phát hiện bất luận tin tức gì về di tích này. Đến cả nơi này là đạo tràng của người nào, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả." Lâm Quý giật mình, theo bản năng nhăn lại lông mày. "Còn có lúc trước xuất hiện con rối hắc y bên trong Diễn Võ Trường, vừa mới rồi lại cấm chế trong đại điện. . . Di tích này rất cổ quái." "Hơn nữa vừa mới rồi Cảnh cô nương cũng đã nhắc chúng ta nhanh chóng rời đi." Ngộ Nan lại nói. Nghe nói như thế, Lâm Quý cũng hiện lên một chút khiếp sợ trong lòng. "Ngươi nói rất đúng, nơi đây không thích hợp ở lâu." Rất nhanh, Lâm Quý đã dẫn Ngộ Nan rời đi khỏi đại điện, hai người đi theo hướng mà đám người Cảnh Nhiễm rời khỏi cửa động, đi thẳng một đường ra bên ngoài di tích. ... Sau khi mọi người rời khỏi, không lâu sau, trong đại điện đột nhiên nổi lên một chút gợn sóng. Cấm chế lúc trước bị Phá Trận Toa phá vỡ, vậy mà lại một lần khôi phục. Cùng với đó, đông đảo tu sĩ nằm lại ở trước đài cao, bất kể còn sống hay đã chết, ở trong nháy mắt cấm chế khôi phục, hoàn toàn biến mất không thấy bóng dáng. Ngay cả vết máu trên mặt đất cũng biến mất rất thần kỳ. Trên đài cao, mấy đạo hồng quang mơ hồ xuất hiện. Bộ khung xương càng thêm óng ánh phát ánh sáng long lanh. Đúng lúc này, đột nhiên một đạo hắc ảnh xuất hiện, đứng trong cấm chế lúc trước. Người này chính là nữ tử che mặt đi theo sau lưng Lâm Quý khi trước. Nàng cởi khăn che mặt, phía dưới chính là 1 sống mũi cao đẹp cùng với đôi môi anh đào nhỏ nhắn hơi trắng nhợt. Nhìn bộ xương khô ở phía trên, nàng hít sâu một hơi. Chợt nàng tiến lên trước một bước, nửa người đã chạm vào trong cấm chế. Thế nhưng hiệu quả động tới chết ngay lập tức của cấm chế, lại dường như không có tác dụng đối với nàng. Rất nhanh, nàng đã đi tới bộ xương khô. Nhìn ánh sáng như ngọc chất thông thường của bộ xương, khóe miệng của nàng hơi cong lên. Ngắm nghía bộ xương một lát, nàng đưa tay ra, nhưng cánh tay lại vượt qua khung xương mà rơi vào bồ đoàn dưới thân bộ xương này. Xốc lên bồ đoàn, phía dưới rõ rang có sáu đồng tiền xu. "Tam Sinh Tiền." Nàng cẩn thận đem 6 đồng tiền thu lại, nụ cười trên mặt nàng cuối cùng đã rực rỡ lên 1 chút. "Quá khứ, hiện tại, tương lai." "Thiên Cơ, lần này ta giúp ngươi tìm được phó bản thứ hai của Tam Sinh Tiền, ngươi nên cám ơn ta như thế nào đây?" Sau khi thì thào tự nói, nàng lại nhìn về phía bộ xương khô. "Mặc ngươi tu vi ngập trời, cuối cùng còn không phải cũng hóa thành xương khô? Lưu lại cấm chế này, ngươi thật muốn trộm lấy sinh cơ của kẻ đến sau để kéo dài tính mạng ư?" "Thế gian này không ai có thể trường sinh bất tử, cho dù là Thiên Cơ, thậm chí kể cả Tà Phật cũng không ngoại lệ." "Ngươi cũng không ngoại lệ."