Chương 153: Ngầm hiểu lẫn nhau

Sau khi đi ra khỏi di tích, ánh sáng mặt trời phía đông đang chậm rãi bay lên. "Đã qua cả một ngày rồi à." Lâm Quý hơi híp mắt, hắn xoay người lại nhìn cửa vào di tích Thạch Môn. Lúc rời đi, bọn họ cố ý đi qua Diễn Võ Trường lúc trước, bởi vậy lại thấy được mấy nơi như phòng luyện khí... Di tích này quả nhiên là đạo tràng của tu sĩ Thượng Cổ, hoặc nói đúng hơn là 1 tông môn. "Nhưng bên trong lại không có chút tin tức nào về di tích này, thật sự kì quái." Lâm Quý nhíu mày, nghĩ mãi mà không rõ. Một bên khác, Ngộ Nan lại không nghĩ ngợi nhiều như vậy, y đang nheo mắt lại cười. Lần thăm dò này, y đã lấy được mấy bình đan dược, hai quyển công pháp thượng thừa, cũng coi như kiếm đầy bồn đầy bát. Đan dược của tu sĩ Thượng Cổ chắc chắn sẽ không phải vật phẩm bình thường. "Lâm thí chủ, chúng ta quay về Tương thành chứ?" Ngộ Nan cười híp mắt hỏi. "Đi, quay về Tương thành." Lâm Quý gật đầu. Thời điểm tới nơi này, Bạch Từ Sơn tưng bừng náo nhiệt, vậy mà lúc rời đi, nơi đây đã im lặng đến mức có thể nghe thấy âm thanh của chim thú trong rừng. Thực lực kém thì chết ở cửa vào thông đạo trong di tích. Thực lực mạnh hơn thì ngoại trừ nửa đường bị chết non bên ngoài, đa số họ cũng tử thương dưới một kiếm của Từ Định Thiên. Có thể sống sót đi ra đến giờ, tính toán lại vậy mà 10 không còn một. "So với di tích, bản thân tu sĩ vẫn là nguy hiểm hơn một chút." Lâm Quý âm thầm lắc đầu. Ước chừng đến buổi trưa, Lâm Quý và Ngộ Nan đã trở về Tương thành. Ngộ Nan thuê 1 phòng trên của khách sạn Phúc Lai, tạm thời y sẽ ở bên cạnh Lâm Quý. Y còn phải đợi Lâm Quý giao cho y Ngự Phong Thuật và bản sao của Phù Diêu quyết. Nhưng Lâm Quý lại lên tiếng chào hỏi, sau đó đi thẳng đến phủ nha của Tương thành. Sau khi chứng nhận thân phận ở cửa nha môn, rất nhanh, hắn đã gặp được Âu Dương Kha. Vừa thấy Âu Dương Kha, Lâm Quý lập tức đi thẳng vào vấn đề. "Âu Dương đại nhân, Hoàng Cảnh đã đền tội." Âu Dương Kha khẽ gật đầu, lộ ra vẻ không bận tâm. "Ngươi hãy kể lại sơ qua đi." Lâm Quý rất nhanh nói đơn giản sự tình bên trong di tích lại một lần. Sau khi nghe xong hắn thuật lại, trên mặt Âu Dương Kha nổi lên vài phần vui vẻ. "Nói như vậy, cái chết của Hoàng Cảnh là hoàn toàn ngoài ý muốn? Ý của ta là, tất cả mọi người đều cảm thấy là ngoài ý muốn?" "Vâng, hạ quan cũng không ngờ việc này lại thuận lợi như vậy." Lâm Quý cũng nhớ tới việc này, cũng chợt hiểu được mà buồn cười. Thanh 'Ỷ Thiên Kiếm' kia phải nói cũng quá không hợp thói thường. Âu Dương Kha tùy tiện hỏi thêm vài câu, sau khi biết Lâm Quý giao Đạo Đồ cho Tam Thánh Động, ông ta cũng không có ý phản đối. "Chuyện này ngươi xử lý hoàn thành không tệ, ngươi đi đi, ta biết ngươi còn có chuyện quan trọng trên thân, ta sẽ không giao nhiệm vụ cho ngươi rồi." Nghe nói thế, Lâm Quý đứng dậy hành lễ, sau đó hắn xoay người thối lui. Chính là vừa đi ra hai bước, hắn lại nhịn không được xoay người hỏi: "Đại nhân, hạ quan có một chuyện không rõ ràng." "Chuyện gì?" "Vấn đề này cũng không có gì phức tạp, Hà đại nhân để cho hạ quan giấu giếm thân phận thuộc Giám Thiên Ty? Có điều việc này người bên ngoài muốn điều tra, ta giấu giếm cũng không được?" Âu Dương Kha nhếch miệng nở nụ cười. "Ha ha, chẳng qua chỉ là vì mặt mũi mà thôi." Lâm Quý thấy không hiểu. "Kính xin đại nhân nói tỉ mỉ." Âu Dương Kha cười nói: "Lâm Quý, nếu là có người phụng mệnh nằm vùng bên cạnh ngươi, rồi lại phản bội... Ngươi dám dùng người này sao?" "Ta sẽ không dám, dám phản bội người khác, chắc chắn dám phản bội ta..." Nói qua, Lâm Quý hơi hiểu ra. "Ý của đại nhân là, Hoàng Cảnh đã không còn giá trị lợi dụng đối với Thái Nhất Môn, họ tùy thời có thể vứt bỏ gã như lúc này." "Không tệ." Âu Dương Kha gật đầu, lại nói, "Có điều nếu bọn họ trắng trợn vứt bỏ Hoàng Cảnh lúc này, có ai còn dám đầu nhập vào bọn họ?" Lâm Quý hiểu rõ. "Cho nên từ vừa mới bắt đầu, việc này là Giám Thiên Ty và Thái Nhất Môn đã ngầm hiểu lẫn nhau?" "Đúng là như thế, kẻ dám phản bội Giám Thiên Ty, chỉ có một kết cục đó là chết. Mà Thái Nhất Môn cũng chướng mắt Hoàng Cảnh, dù sao họ cũng là môn phái đệ nhất thiên hạ, không phải thứ a miêu a cẩu nào muốn đầu nhập vào, họ đều phải thu nhận." Nói đến đây, nụ cười trên mặt Âu Dương Kha thu liễm một chút, ngón giữa điểm nhẹ lên mặt bàn. "Ở trong mắt Giám Thiên Ty, phản đồ Hoàng Cảnh này phải chết; còn trong mắt Thái Nhất Môn, sau khi bọn họ đã lấy được tình báo, Hoàng Cảnh có chết cũng ít đi một cái phiền phức; nhưng với người ở bên ngoài nhìn vào, chẳng qua là tu sĩ Thái Nhất Môn chết bởi ngoài ý muốn." Lâm Quý không nhịn được cười lên. "Sự tình đã giải quyết, mặt mũi của mọi người cũng không có trở ngại?" "Chính là như vậy!" Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Quý lại hỏi: "Việc này suôn sẻ là vì thân phận của Hoàng Cảnh là bí mật, nhưng nếu là có người của Giám Thiên Ty công khai phản bội, vậy phải xử lý như nào?" "Sẽ không đâu." Âu Dương Kha lại lắc đầu, "Không phải thế lực nhà ai cũng dám vạch mặt với Giám Thiên Ty, mặc dù chúng đều có cái tâm tư này. Ngay cả có là Thái Nhất Môn, họ cũng sẽ không nguyện ý đi làm chim đầu đàn lúc này." "Ít nhất trước mắt là như thế." Nghe vậy, Lâm Quý khom người. "Hạ quan đã nhiều lời." Âu Dương Kha khoát tay áo ý bảo Lâm Quý không cần để ý, tiếp đó ông ta lại bưng bát trà trên bàn lên. Lâm Quý hiểu ý, sau khi hành lễ hắn âm thầm lui ra ngoài. ... Rời khỏi phủ nha, sắc mặt Lâm Quý rất âm trầm. Đây là bởi vì nhỏ gặp lớn, ếch ngồi đáy giếng. Trải qua một chuyện nhỏ này, hắn có thể nhìn ra được ở Tương Châu, thế lực của tông môn đã lớn đến loại tình trạng nào. Ngay cả Giám Thiên Ty cũng phải rất cẩn thận ứng đối. Việc này nếu đặt ở Kinh Châu hay Lương Châu, Giám Thiên Ty chắc chắn sẽ không để ý nhiều như vậy, mà nên là ngươi dám giết người của ta, ta dám diệt tông môn của ngươi. "Thảo nào trước đó ta không hề che lấp hành động, Âu Dương Kha lại quả quyết để cho ta không cần lo lắng bại lộ thân phận. Thì ra là Hoàng Cảnh đã bị Thái Nhất Môn vứt bỏ, việc này nói không chừng ngay cả trong lòng Từ Định Thiên cũng đã nắm chắc." Lâm Quý nhớ tới thời điểm bên trong di tích, sau khi Hoàng Cảnh chết, Từ Định Thiên đã giận tím mặt, nhưng tiếp đó cũng chỉ thế thôi. Lúc ấy Lâm Quý còn tưởng rằng nguyên nhân bởi vì có Cảnh Nhiễm cho hắn chỗ dựa. Hiện tại xem ra, sự thật có lẽ là Từ Định Thiên đang diễn kịch còn cao hơn nữa, khả năng lúc ấy y cũng đã hoài nghi hắn là người của Giám Thiên Ty. Hắn lại nghĩ tới, lúc đó vì sao Từ Định Thiên không những không sinh sự mà còn quay ra nói chuyện giao dịch Đạo Đồ với hắn. Hiện tại xem ra, người này cũng không giống như biểu hiện hiên ngang lẫm liệt như vậy, mà ngược lại tâm cơ rất sâu. "Lại là một nhân vật." Không mất bao lâu, Lâm Quý trở về khách sạn. Sau khi vào gian phòng của mình, đầu tiên hắn thay đổi quần áo trên thân. Lúc nãy sốt ruột tới bẩm báo cho Âu Dương Kha, hắn vẫn mặc nguyên trường sam bên trong di tích. Trường sam này giữa ngực đã rách một nửa, chính là bị Ngân Luân của Cảnh Nhiễm lưu lại dấu vết, bên kia lại rách một lỗ nhỏ, là vết kiếm của Từ Định Thiên. Lúc ấy Lâm Quý đã cứng rắn ăn một kiếm của Từ Định Thiên, mượn lực thuận thế đi đến trước mặt Hoàng Cảnh. Lâm Quý cởi quần áo ra, cầm lấy Nhân Quả Bộ. "Không hổ là Nhân Quả Bộ, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi." Lâm Quý đã sớm biết Nhân Quả Bộ có thể đao thương bất nhập thủy hỏa bất xâm, nhưng mà mượn thứ đồ chơi này sử dụng làm tấm thuẫn, hắn vẫn là lần đầu tiên. Lúc ấy sau lớp quần áo rách của hắn lộ ra Lưu Ly bảo giáp, bởi vậy tất cả mọi người đều cảm thấy chính nội giáp này đã chặn lại kiếm của Từ Định Thiên. Nhưng chỉ có Lâm Quý rõ ràng, Lưu Ly nội giáp nhiều lắm chỉ ngăn cản được tu sĩ Đệ Tứ cảnh tiến công, chắc chắn không ngăn cản được một kiếm toàn lực của Từ Định Thiên. Nếu không có Nhân Quả Bộ, hắn chưa hẳn có thể thuận lợi thoát khỏi Từ Định Thiên, vọt tới trước mặt Hoàng Cảnh. Đương nhiên việc này cũng chưa chắc đã hù dọa được Từ Định Thiên, khiến cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.