Chương 154: Chung gia

Sau khi Lâm Quý thay đổi thân quần áo, hắn cất kỹ Nhân Quả Bộ và một ít vật dụng tùy thân, tiếp đó hắn ngồi xếp bằng ở trên giường, rất nhanh đã tiến vào trạng thái tu luyện. Đêm khuya. Trong phòng đột nhiên gió nhẹ từ từ nổi lên. Lâm Quý ngồi xếp bằng ở trên giường, trước mặt hắn đã mở ra công pháp Phù Diêu quyết. Sau một lát, Lâm Quý mở choàng mắt, trong mắt hắn mơ hồ hiện lên hai đạo hào quang lam lục giao nhau. "Lên." Lâm Quý nhẹ giọng. Ngay sau đó, cả người hắn vẫn bảo trì tư thế ngồi xếp bằng, chậm rãi từ trên giường bay lơ lững. Mặc dù chỉ rời giường chưa tới hai ba tấc, nhưng đích xác là bay lơ lửng. Trên mặt Lâm Quý nổi lên 1 nụ cười hài lòng, toàn bộ thân hình lại rơi xuống. "Đúng vậy, Phù Diêu quyết này mặc dù hơi rườm rà phức tạp, nhưng đối với ta mà nói lại không đáng giá nhắc tới, chỉ chưa tới một ngày, ta đã học được." Nguyên bản Lâm Quý còn cảm thấy, Phù Diêu quyết này vào cửa khá cao, chưa hẳn có thể như những công pháp và thần thông lúc trước, liếc mắt nhìn sẽ thành như vậy. Nhưng sự thật chứng minh, lúc trước dùng Nhân Quả Bộ thu được tăng thêm vận khí, xa xa so còn cường đại hơn so với suy nghĩ của Lâm Quý. Lâm Quý trở mình xuống giường, hắn đẩy ra cửa sổ căn phòng thuê, tung người nhảy ra. Sau đó xuất hiện một trận gió nhẹ nâng thân thể của hắn lên, càng bay càng cao. Tốc độ khi ngự không mà đi cũng không tính rất nhanh, thậm chí còn không bằng Lâm Quý dùng hai chân chạy trên đường. Lâm Quý lượn mấy vòng giữa không trung, sau đó không còn hứng thú, hắn trở về lại trong phòng. "Xem ra vẫn phải đợi sau khi tiến vào Đệ Ngũ - Dạ Du cảnh, Phù Diêu quyết này mới có hiệu quả." Hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng, Phù Diêu quyết chỉ mang tính phụ trợ. Đợi đến lúc hắn đột phá Đệ Ngũ cảnh, tự bản thân có thể ngự không lại thi triển Phù Diêu quyết, tốc độ chắc chắn sẽ siêu việt tu sĩ cùng cảnh giới không ít. Còn bây giờ khi hắn dùng Phù Diêu quyết ngự không, công pháp này đã tiêu tốn hơn phân nửa sức lực để đưa hắn nâng lên phía trên, tự nhiên tốc độ sẽ không quá nhanh. Tiếp sau, Lâm Quý lại một lần ngồi xếp bằng ở trên giường. Sử dụng thần thức xem xét. Ở vùng đan điền, hình thức ban đầu của nguyên thần hình như đã cô đọng thêm một chút, từ nguyên bản là một đoàn sương mù tròn trịa đã có nhiều hơn năm mẩu nhỏ nhô lên, toàn bộ nguyên thần thoạt nhìn càng có thêm 1 chút hình người. Đồng thời, Lâm Quý cũng có thể cảm giác được, khi linh khí trong cơ thể lưu chuyển trong kinh mạch, đã xuất hiện cảm giác vài điểm ngưng trệ rất nhỏ. Loại cảm giác này khiến hắn rất quen thuộc, đây là trạng thái khi linh khí tràn đầy, kinh mạch sắp sửa khó có thể dung nạp. "Khoảng cách Đệ Ngũ cảnh càng ngày càng gần, chỉ cần chờ cho nguyên thần thành hình, ta sẽ tùy thời có thể đột phá, trở thành tu sĩ Dạ Du cảnh." Lâm Quý thầm nghĩ mà vui vẻ. Ngay sau đó, thần thức của hắn đã đi tới lồng ngực. Đám hắc khí kia so với trước đó dường như đã lớn hơn vài phần, tốc độ tiêu hao sinh cơ của hắn cũng càng nhanh hơn. Theo bản năng, Lâm Quý nhăn lại lông mày. "Tà Phật ấn này còn có thể trở nên mạnh mẽ theo sự tăng trưởng của tu vi? Nói như vậy, lúc trước ta tính toán tăng trưởng thọ nguyên khi đột phá Dạ Du cảnh để triệt tiêu ảnh hưởng, có thể sẽ trở thành nói suông?" Đây không phải tin tức tốt gì. Nhưng mà theo Lâm Quý xem chừng, cho dù lấy tốc độ hiện nay, hắn vẫn còn có khoảng hai năm thời gian, sinh cơ mới bị Tà Phật ấn tiêu hao mà chết. Không vội, vẫn chưa tới thời điểm cấp bách. Người mắc chứng bệnh kéo dài, cho dù liên quan đến thân thể tính mạng của chính mình, vậy cũng thường nước đến chân mới hoảng. Sau khi kiểm tra tình huống của mình một phen, Lâm Quý bước xuống giường, hắn lấy hai quyển công pháp Phù Diêu quyết và Ngự Phong Thuật ra. Sau đó là giấy bút đã lấy từ dưới lầu, hắn bắt đầu sao chép hai quyển công pháp. ... Giữa trưa ngày thứ hai. Lâm Quý cầm lấy bản sao hai quyển công pháp đi tìm Ngộ Nan. "Đây là thỏa thuận với ngươi, có muốn dùng nguyên bản so sánh một chút hay không?" Lâm Quý đưa bản sao ra. "Ha ha, đa tạ Lâm thí chủ." Ngộ Nan nhếch miệng cất kỹ bản sao, "Không cần so nữa, tiểu tăng tin cách làm người của Lâm thí chủ." Y không lo lắng Lâm Quý sẽ động tay chân trong bản sao chút nào. Lâm Quý rất hài lòng đối với phần tín nhiệm này, lại hỏi: "Lệ Đại Long đâu? Hai ngày vừa rồi, ngươi thấy gã không?" "Chắc là uống rượu dưới lầu." Ngộ Nan suy nghĩ một chút nói. "Ngay dưới lầu?" Lâm Quý hơi ngoài ý muốn. Ngộ Nan gật đầu nói: "Dù sao cũng là hai quyển công pháp thượng thừa, ai có thể yên lòng. Ngày hôm qua, tên kia đã tìm tới cửa, sau đó cũng ở lại trong khách sạn này." "Vậy thì đi xuống thôi, đừng để cho gã sốt ruột." Lâm Quý và Ngộ Nan đi xuống thẳng tới trong hành lang lầu một. Quả nhiên, Lệ Đại Long đang an vị ở một nơi hẻo lánh, trên cái bàn trước mặt chỉ bày một bầu rượu, gã có vẻ đã uống say khướt. Nhưng ngay khi gã nhìn thấy Lâm Quý, gã vội vàng vận hành linh khí, cảm giác say trên người lập tức biến mất vô tung vô ảnh. "Tiền bối." Gã đứng dậy chào đón. "Đừng gọi ta là tiền bối, ta họ Lâm." Lâm Quý vội vàng lắc đầu. "Lâm tiên sinh." Lệ Đại Long đổi giọng rất nhanh, tiếp đó gã nhìn chằm chằm lấy Lâm Quý. Lâm Quý lấy hai bản sao đưa tới. "Đây là của ngươi, nếu ngươi lo lắng ta gian lận ở bên trong, ta có thể cho ngươi so sánh với nguyên bản." "Không cần không cần, ta tin Lâm tiên sinh." Lệ Đại Long lập tức cất kỹ bản sao như trân bảo rồi liên tục nói lời cảm tạ. "Đa tạ Lâm tiên sinh rộng lượng, sau này nếu là có cơ hội, hoan nghênh Lâm tiên sinh tới Đại Đao sơn trang của ta làm khách." Tiếng nói vừa dứt, Lệ Đại Long lập tức hành lễ rồi bước nhanh rời đi. Lâm Quý và Ngộ Nan cũng ngồi lại cái bàn lúc trước của gã. Sau khi gọi tiểu nhị kêu một bàn rượu và thức ăn, Lâm Quý hỏi Ngộ Nan: "Ngộ Nan, sau này ngươi định đi đâu?" "Chưa biết, nguyên bản tiểu tăng muốn du lịch các nơi ở Cửu Châu, đi đến một tỉnh nào đó." Ngộ Nan lắc đầu, hỏi ngược lại, "Còn thí chủ? Ta thấy thí chủ cũng không phải nhân sĩ Tương Châu, đi làm công vụ sao?" "Không phải công vụ, ta có một chút chuyện riêng." Lâm Quý lắc đầu, "Đợi sau khi Cảnh Nhiễm tới, ta sẽ ly khai Tương thành, đi Lôi Vân Tự." "Lôi Vân Tự?" Ngộ Nan hơi nhíu mày, "Là ngôi chùa mới mở lại không lâu ở phía Nam Tương Châu, Lôi Vân Tự sao?" "Ngươi đã cũng nghe qua?" "Ha ha, lúc trước ta gặp qua vài tên hòa thượng tự xưng đến từ Lôi Vân Tự, rất thú vị." "Là những người đi hoá duyên ở các nơi, nhưng miệng lại hô hào là hòa thượng bố thí?" "Thí chủ cũng từng gặp?" "Đúng vậy, thật là mở rộng tầm mắt." Lâm Quý nhịn không được cười ra tiếng. Hoá duyên thì hoá duyên, nói cái gì bố thí là cho trăm họ cơ hội tích đức, thật sự hơi không biết xấu hổ. Mỗi lần nhớ tới việc này, Lâm Quý vẫn cảm thấy rất hoang đường, rất buồn cười. Ngộ Nan lại nói: "Dù sao tiểu tăng cũng không có chỗ đi, không bằng ta cùng thí chủ đi một đoạn, tới xem Lôi Vân Tự." Lâm Quý dĩ nhiên là không có lý do cự tuyệt. Thiên phú của con lừa trọc nhỏ quả thật không hợp thói thường, mặc dù tâm hơi đen, nhưng Lâm Quý lại không sợ y, làm bạn đồng hành không phải chuyện xấu gì. Ngay lúc hai người nói chuyện, đột nhiên có mấy người xông vào khách sạn. Những người này khí thế hung hung, sau khi đi vào, họ không nói hai lời lấy một thỏi bạc đập vào trên quầy. Không đợi chưởng quầy nói chuyện, bọn họ lại dán một trương bố cáo ở nơi bắt mắt nhất trong đại sảnh của khách sạn, tiếp đó họ vội vàng rời khỏi. Một màn này khiến cho Lâm Quý và Ngộ Nan cũng hơi tò mò. Nhìn bộ dáng gã chưởng quầy cười đến mức không ngậm miệng được, Lâm Quý hướng về phía gã vẫy vẫy tay. "Chưởng quầy, tình huống lúc nãy là thế nào?" Chưởng quầy cầm lấy thỏi bạc trong tay, nhếch miệng cười nói: "Là người của Chung gia, đoán chừng họ lại muốn gả khuê nữ bướng bỉnh của nhà mình rồi."