Chương 155: Tỷ võ chọn rể

"Chung gia?" Lâm Quý cảm thấy có chút quen tai. Ngay sau đó, một hình tượng nữ giả nam trang hiện lên ngay trong đầu của hắn. Đúng rồi, nơi này là Tương thành, đây chính là địa bàn của Chung gia. Chung Tiểu Yến sử dụng Ly Hỏa, chẳng phải là đến từ Chung gia tiếng tăm lừng lẫy ở Tương Châu. Lâm Quý lập tức hứng thú. Mặc dù cô nhóc Chung Tiểu Yến này không phải rất hợp với hắn, đôi khi nàng còn thích thể hiện tính khí kiêu ngạo, nhưng đã lâu rồi không gặp, hắn đúng là có chút tưởng niệm. "Chưởng quầy, nói chi tiết hơn đi." Lâm Quý vẻ mặt tò mò hỏi. Chưởng quầy dường như cũng biết Lâm Quý là khách quý, hơn nữa bởi nguyên nhân y vừa được tặng không một thỏi bạc, lúc này tâm tình hiển nhiên không tệ, bởi vậy y có vẻ thích nói chuyện nhiều hơn. Chưởng quầy ngồi từ từ xuống, y lại sai tiểu nhị lấy ra một bầu rượu, tiếp đó mới lên tiếng: "Chung gia cũng là một đại gia tộc của Tương thành chúng ta, người đứng đầu vô cùng lợi hại, nghe nói gia chủ Chung Kỳ Luân của Chung gia chính là một đại tu sĩ Đệ Lục cảnh." "Gia chủ cũng là Đệ Lục cảnh?" Lúc này Lâm Quý thật sự kinh ngạc, "Chưởng quầy, ngươi không phải tu sĩ, tại sao lại biết rõ ràng như vậy?" "Ta đã ở đây mở khách sạn được vài thập niên, tin tức gì mà chưa nghe qua? Ha ha, nói không phải khoe khoang, ai tìm ta hỏi thăm sự tình trong thành này, sau khi nghe một lần là chuẩn." Mang theo vài phần tự ngạo, chưởng quầy tiếp tục nói: "Chung gia tự xưng lấy Ly Hỏa làm truyền thừa gia truyền, nhưng nói đến Ly Hỏa cũng phải xem thiên phú, Chung Kỳ Luân dưới gối không có con trai, chỉ có hai cô khuê nữ." "Đại tiểu thư năm nay đã hơn 20 rồi a, đáng tiếc nàng không kế thừa được thiên phú Ly Hỏa, vì vậy nàng đã bị đưa đến Thái Nhất Môn tu luyện, tính toán thời gian cũng đã trôi qua mười năm." "Nhị tiều thư thì trái lại không chịu thua kém, thiên phú rất tốt, lại kế thừa Ly Hỏa. Đáng tiếc chính là, nha đầu kia từ nhỏ không chịu nghe lời cha nói, chín tuổi đã dám mang nha hoàn trốn khỏi nhà đi chơi, hơn nữa đi liền mấy tháng." "To gan như vậy? Cha nàng không đi tìm sao?" Lâm Quý tò mò truy vấn. "Sao lại không tìm? Năm đó toàn bộ Tương Châu đều bị Chung gia trở mặt gây sự rồi, ngài biết đến sau cùng như thế nào không?" "Ah, như thế nào?" Lâm Quý tức thời diễn phụ họa. "Ha ha, cuối cùng họ tìm được ở hầm ngầm trong hậu viện Chung gia, tiểu nha đầu kia cứ như vậy ẩn giấu trong hầm ngầm suốt 2 tháng, sau đó nàng bị cha nàng đánh cho một chập ra trò." Lâm Quý ngậm miệng lại, cố nén cười ra tiếng. Nghe qua thì rất giống sự tình mà nha đầu Chung Tiểu Yến kia thích làm. Chưởng quầy chỉ chỉ chỗ đại môn vừa mới bị dán bố cáo. "Tờ giấy kia ta không nhìn cũng biết, nhất định là thông báo Chung gia muốn tuyển tế." "A?" Ánh mắt Lâm Quý đảo qua bố cáo, quả nhiên dúng như chưởng quầy nói, Chung gia muốn kén rể về nhà. "Năm trước sự tình này đã từng phát sinh một lần, nhưng nha đầu kia lại trốn mất. Việc này đã khiến cho Chung gia ném đi rất lớn mặt mũi, nghe nói thời gian gần đây mới tìm bắt trở lại." Chưởng quầy thấp giọng cười nói: "Hy vọng lần này người của Chung gia có thể coi chừng tốt nha đầu kia đi." Chờ sau khi chưởng quầy rời khỏi, Ngộ Nan đột nhiên hỏi: "Lâm thí chủ có quen biết Nhị tiểu thư của Chung gia?" "Nói quen biết cũng đúng, trước kia nàng từng là thủ hạ của ta." Dừng một chút, Lâm Quý chợt phát hiện vẻ mặt hiếu kỳ của Ngộ Nan, hắn lại lắc đầu. "Đây là một đoạn nghiệt duyên." "A? Có thể nói qua một chút không." "Ngươi từng thấy có ai dám viết thư chửi bới người lãnh đạo trực tiếp trong Yêu Bộ chưa? Nha đầu kia đã làm." Lâm Quý bưng kín mặt, "Khi đó ta đã thăng nhiệm lên Tổng bộ Lương Châu, ngươi nói một tiểu nha đầu lấy đâu ra lá gan?" "Có thể từ người cha Đệ Lục cảnh của nàng cho nha." Ngộ Nan híp mắt nói. "Chuyện này cũng không phải chuyện cười." Lâm Quý liếc mắt. Cũng không lâu lắm, rượu và thức ăn đã được mang lên. Đang ăn cơm, Ngộ Nan lại nói: "Trên bố cáo ghi là tỷ võ chọn rể, vị Nhị tiểu thư Chung gia này có tu vi thế nào?" "Lần cuối gặp, nàng đã là Đệ Tam cảnh, hiện tại chắc đã có chút tiến bộ hơn." Lâm Quý suy nghĩ một chút nói. "Bao nhiêu tuổi?" Ngộ Nan lại hỏi. "Đại khái 17, 18 tuổi đi." "Thiên phú như vậy, nàng cũng không thể tìm người tuổi tác quá lớn. Nhưng mà tu sĩ hơn 20 tuổi đã là Đệ Tam cảnh, rất có tiền đồ, người như vậy ai sẽ đi ở rể cho Chung gia?" Lâm Quý vừa nghe lời này, Cũng cười híp mắt. "Đúng vậy, hơn nữa nha đầu kia còn có thể sử dụng Ly Hỏa, ta đã chứng kiến tận mắt, đến Quỷ Tướng cũng ăn phải cái lỗ vốn trong tay nàng. Tu sĩ Khai Linh cảnh thông thường cũng không đánh lại nàng." Ngộ Nan tròng mắt đi lòng vòng. "Hình như việc này rất thú vị." "Đúng là rất thú vị, đến lúc đó đi xem là được." Lâm Quý và Ngộ Nan nhìn nhau cười một cái. Ở trong khách sạn chờ, ra ngoài cũng là chờ, không bằng đi xem náo nhiệt. ... Ba ngày này, Lâm Quý đều tu luyện trong khách sạn. Đợi đến ngày Chung gia tỷ võ chọn rể, Lâm Quý và Ngộ Nan liền rời khỏi khách sạn từ sáng sớm, họ kết bạn đi tới quảng trường bên trong Tương Thành. Quảng trường vốn trống trải giờ đã được dựng một lôi đài, tuy vẫn còn sớm, nhưng mà xung quanh đã có đám người bắt đầu hội tụ. Ở nơi này, hạ nhân của Chung gia đang duy trì trật tự, thậm chí họ còn cẩn thận chuẩn bị trái cây điểm tâm cho đám dân chúng xem náo nhiệt. Đến tận giữa trưa, xung quanh lôi đài đã đầy ấp người. Bỗng từ phía sau đám người, đột nhiên không khí bạo động. "Đến rồi, tiểu thư Chung gia xuất hiện rồi!" Không biết tiếng ai gọi ầm ĩ, Lâm Quý và Ngộ Nan vội vàng quay lại. Tiếp đó hai người chợt thấy đám người tự động tách ra, một nam nhân trung niên cường tráng dẫn đầu đi tới, trong tay ông ta đang cầm lấy cánh tay của một cô nương. Cô nương này toàn thân áo đỏ, một cái eo nhỏ nhắn, đùi ngọc tách nhẹ, ngũ quan nhanh nhẹn tinh xảo, dáng người như châu tròn ngọc sáng. Chính là: áo đỏ sa mỏng như hoa tươi đẹp, mắt phượng mày liễu xinh đẹp giai nhân. Ngoài Chung Tiểu Yến còn có thể là ai! Đây là lần đầu tiên Lâm Quý gặp Chung Tiểu Yến ăn mặc phong cách nữ tử như vậy. Trước kia nha đầu này vẫn luôn mặc nam trang, bây giờ bỗng nhiên thấy nàng kẻ lông mày vẽ tóc mai, thoa nhẹ phấn hồng, thân mang váy vóc, trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng cảm thấy có vài phần kinh diễm. Nhưng mà phần kinh diễm này rất nhanh đã bị thanh âm của Chung Tiểu Yến cắt đứt. "Con không lấy chồng, cho dù là ai con cũng không lấy." Chung Tiểu Yến cố gắng giãy giụa, nhưng cánh tay nàng lại bị phụ thân nắm chặt, bất kể nàng giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát ra. "Hừ! Ngày thường ta ngày đã quá nuông chiều ngươi rồi!" Gia chủ Chung Kỳ Luân của Chung gia đối với con gái nhỏ của mình trừng mắt lạnh lùng. "Năm đó ngươi nói phải gả cho người trẻ tuổi tài tuấn, khiến cho ta đã đi chào hỏi thiên tài trẻ tuổi khắp Tương Châu! Về sau ngươi lại đổi ý, ngươi có biết, ta phải sai người đi nhận lỗi, phải bỏ ra bao nhiêu bạc không?" "Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi, nhưng về sau ngươi lại nói dùng tỷ võ chọn rể! Lão tử đã bỏ tiền ra, trận thế cũng bày xong xuôi, nhưng ngươi thì hay rồi rồi! Ngươi để người cha như ta đây giấu tấm mặt mo này đi nơi nào!" Chung Kỳ Luân nắm tay lôi kéo, ông ta đơn giản chỉ muốn kéo Chung Tiểu Yến tới trên lôi đài. "Tỷ võ chọn rể cũng là ý của ngươi, lần này dù thế nào ngươi cũng phải tìm hiền tế ra đây cho ta!" Nói đến đó, thấy Chung Tiểu Yến không nói gì, Chung Kỳ Luân lại có chút thương xót dừng mắng. Ông ta cẩn thận đánh giá đám người tấp nập dưới lôi đài, tiếp đó hạ giọng. "Nha đầu, ngươi hãy hiểu cho ta. Nhà ta bây giờ đã chỉ còn ngươi nối dõi tông đường rồi, nếu Ly Hỏa đứt đoạn trên tay ngươi, làm sao cha ngươi còn dám đối mặt với liệt tổ liệt tông Chung gia?" "Vậy cha sinh thêm một người nữa đi." Chung Tiểu Yến cả giận nói, "Con cũng không ngại cha tìm thêm cho con mấy cái di nương!" Chung Kỳ Luân giận tím mặt. "Hỗn trướng! Lần này vô luận như thế nào, ngươi đều phải gả đi cho ta! Ta sẽ theo dõi sát sao nơi này, xem ngươi còn có thể chạy đi đâu!" Tiếng nói vừa dứt, Chung Kỳ Luân không thèm quan tâm Chung Tiểu Yến, ông ta chắp tay nhìn về phía dưới lôi đài. "30 tuổi trở xuống, ai có thể đánh thắng khuê nữ bảo bối này của ta, chính là hiền tế của Chung gia, chúng ta nguyện ý dâng lên tất cả vàng bạc tài bảo, tài nguyên tu luyện, chư vị mời." Nghe nói như thế, Chung Tiểu Yến bĩu môi nói: "Vậy nếu không ai có thể đánh thắng con thì sao?" "Vậy thì cứ tiếp tục đánh, đánh mỗi ngày, đánh đến 10 năm, 20 năm!" Chung Kỳ Luân trừng mắt. "Lúc trước đã nói rồi, ngươi tuổi mụ mới 18 tuổi, cho dù có đánh tới năm 38 tuổi lão tử đều có thể tiếp nhận! 20 năm này lão tử cũng không cần làm gì hết, ta sẽ phụng bồi ngươi ở đây chọn rể mỗi ngày!" Trò khôi hài bên trên lôi đài khiến cho đám người vây xem bật cười từng trận. Lâm Quý và Ngộ Nan cũng không nhịn được. "Phốc, nếu có nhiều thời gian như vậy thì sinh thêm mấy đứa chẳng được, việc gì phải khó xử khuê nữ của mình chứ." Ngộ Nan thấp giọng vừa cười vừa nói. "Có lẽ là phát lực chưa đến tầm." Lâm Quý ác ý suy đoán. "Tu sĩ Đệ Lục – Nhật Du cảnh cũng bị như thế?" "Cái đồ chơi này với tu vi có quan hệ gì? Chẳng lẽ khi ngươi muốn sinh hoạt vợ chồng, còn phải hội tụ linh khí đến trên đồ chơi kia?" Nghe Lâm Quý nói vậy, Ngộ Nan cũng mở to hai mắt nhìn, hiếu kỳ nói: "Tiểu tăng chưa trải qua việc của thế tục, cũng không hiểu rõ những thứ này. Kính xin thí chủ nói nho nhỏ đến." "Ách... Vẫn là xem náo nhiệt đi!" Lâm Quý nâng trán, hắn vội vàng đưa mắt nhìn lên trên lôi đài, nhìn không rời mắt. Mặc kệ Ngộ Nan thúc giục hỏi thăm như thế nào, hắn cũng không để ý tới nữa.