Chương 156: Tại sao ra đi không nói lời từ biệt?

Ngộ Nan ở một bên thấy Lâm Quý nửa ngày không nói lời nào, y có chút sốt ruột, truy hỏi: “Sao thí chủ lại không nói lời nào? Chẳng lẽ thí chủ cũng chưa trải qua việc đó giống tiểu tăng? Nhưng thí chủ cũng không phải hòa thượng, chẳng lẽ ngươi cũng...” “Ngươi không nói lời nào cũng không ai xem ngươi là người câm!” Lâm Quý quay đầu, trừng mắt nhìn Ngộ Nan, lại nói, “Sao ta có thể giống con lừa hói ngươi được? Ngươi đi huyện Thanh Dương ở Lương Châu hỏi thăm, Minh Hoa lâu trong huyện, ta chính là khách quen!” “Minh Hoa lâu?” “Thanh Lâu.” “Ồ? Thanh Lâu sao? Ta cũng chưa từng đi qua nơi này, ngươi nói kỹ một chút.” “Nói cái rắm, sắc tức thị không, con lừa hói nhỏ ngươi bớt hỏi thăm những vấn đề này đi.” Ngay khi Lâm Quý tìm mọi cách muốn bịt cái miệng rách của Ngộ Nan lại, trên lôi đài, đã có người đi lên khiêu chiến. “Tại hạ là Đoạn Vân Phi ở Tương Nam, kính xin Chung cô nương chỉ giáo!” “Minh Minh Ly Hỏa, đốt!” Đoạn Vân Phi vừa dứt lời, tay Chung Tiểu Yến đã bấm quyết. Một ngọn lửa chợt lóe lên, trong nháy mắt đã bao lấy Đoàn Vân Phi vào bên trong. “Ah!!!. Tiếng kêu thảm thiết thống khổ vang lên, ngay sau đó, Chung Kỳ Luân vừa ngồi xuống một bên đã lắc mình đi lên lôi đài. Bàn tay xoay chuyển, ly hỏa quanh người Đoàn Vân Phi đã bị ông hút vào trong lòng bàn tay, nhưng dù chỉ là mấy hơi thở, Đoàn Vân Phi cũng đã cháy đen cả người, trọng thương không dậy nổi. “Nha đầu chết tiệt, cũng không phải sinh tử chiến, ngươi xuống tay nặng như vậy làm gì?” Chung Kỳ Luân hung hăng trừng mắt nhìn Chung Tiểu Yến, lại vội vàng bảo hạ nhân mang Đoàn Vân Phi xuống trị thương. “Hừ, chút bản lĩnh này cũng muốn cưới bổn cô nương.” Chung Tiểu Yến cằm hướng lên trời, kiêu ngạo không ai bì nổi. Nàng đang muốn giết gà dọa khỉ, nếu không ra tay nặng một chút, để loại người nào cũng dám đến thử một lần, nàng lại không có kiên nhẫn đánh hết người này đến người khác. Chung Kỳ Luân cũng không có biện pháp với nha đầu này, hung hăng thở dài hai tiếng, lại tức giận xuống lôi đài. Nhưng tràng diện cũng không hề có chút giảm nhiệt nào bởi vì Chung Tiểu Yến ra tay tàn nhẫn. Chung gia ở Tương Châu cũng xem như là một đại gia tộc, thậm chí có thể so sánh với một số thế lực tông môn. Hơn nữa Chung Tiểu Yến sinh ra đã như hoa như ngọc, khiến người ta chỉ nhìn một cái sẽ lập tức khó có thể quên. Mỹ nhân như vậy, ai mà không muốn cưới? Mặc dù người đẹp này có hơi gai góc! Nhưng nếu cưới nàng, vừa có thể được ôm mỹ nhân trở về, vừa có thể đạt được tài nguyên tu luyện của Chung gia, chịu đau một chút thì sao chứ? Đối với tu sĩ không phải xuất thân từ con cháu thế gia, đây là chuyện tốt có đốt đèn lồng cũng không tìm được. Sau khi Đoàn Vân Phi bị đánh bại, rất nhanh lại có một gã tu sĩ Đệ Tam cảnh nhảy lên lôi đài. Vị này mạnh hơn Đoàn Vân Phi không ít, Chung Tiểu Yến phải tốn một phen công phu mới khó khăn đánh bại gã. Nhưng còn không đợi Chung Tiểu Yến thở phào nhẹ nhõm, lại có người lên đài. “Chờ ta nghỉ ngơi một lát rồi đánh!” Chung Tiểu Yến thở hồng hộc nói. Dưới lôi đài. Lâm Quý và Ngộ Nan đều có chút ngoài ý muốn. “Lúc trước ta còn tưởng rằng tu sĩ tuổi trẻ đã đột phá đến Đệ Tam cảnh sẽ không đến ở rể Chung gia, nhưng hôm nay xem ra, dường như đám người này còn hơi tranh giành nhỉ?” Nói xong, Ngộ Nan lại có chút khó hiểu gãi đầu: “Nói ‘ở rể’ hình như không dễ nghe lắm. Nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể làm chuyện như vậy?” Lâm Quý khẽ lắc đầu. “Là chúng ta đánh giá sai điểm mấu chốt của đám người này, ta cho rằng bọn họ đều có cốt khí giống như chúng ta.” “Thí chủ nói rất đúng, tiểu tăng xấu hổ vì đã làm bạn với những tu sĩ này.” “Không sai, một chút khí tiết nam tử cũng không có. Phỏng chừng cả đời này, đám người đó có thể đạt đến Đệ Tứ cảnh cũng đã không tệ rồi.” Lâm Quý nặng nề gật đầu. Ngay khi hai người đang khen ngợi lẫn nhau, Chung Tiểu Yến trên lôi đài đã một lần nữa động thủ. Người lên thách đấu lần này còn không bằng vị trước đó. Mặc dù cùng là Đệ Tam cảnh, nhưng dưới Ly Hỏa của Chung Tiểu Yến, gã chỉ mới chống đỡ vài phút đã bị thiêu thành than đen. Chung Kỳ Luân lại một lần nữa lên đài cứu người, hơn nữa còn hung hăng trừng mắt nhìn Chung Tiểu Yến. “Ngươi thu liễm một chút, Ly Hỏa lợi hại, cũng không phải để ngươi dùng như vậy!” “Hừ.” Chung Tiểu Yến liếc mắt nhìn cha ruột mình. “Ngươi...!” Chung Kỳ Luân phất tay áo, nặng nề xuống lôi đài. Liên tục đánh bại mấy vị tu sĩ Đệ Tam cảnh trẻ tuổi, khí thế Chung Tiểu Yến càng lúc càng cao ngất, nàng có chút bễ nghễ nhìn về phía khán giả dưới đài. Lúc này đây, dường như cuối cùng mọi người cũng bị thủ đoạn sắc bén của Chung Tiểu Yến chấn nhiếp, đợi nửa ngày không có ai lên đài. Sắc mặt Chung Kỳ Luân dưới đài đen xì. Chung Tiểu Yến thì dương dương đắc ý nhìn về phía cha mình: “Cha, người chân chính có bản lĩnh ai sẽ đến ở rể chứ? Thôi cứ quên việc này đi, để nữ nhi con đi ra ngoài hành tẩu giang hồ, nói không chừng có thể gặp phải duyên trời định.” Vì có thể tự do, Chung Tiểu Yến cũng liều mạng. “Đến lúc đó, không chừng lúc con trở về, mang về cả con rể và cháu ngoại cho cha, chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?” “Đồ hỗn trướng, đây là chuyện một cô nương như ngươi nên nói sao?!” Chung Kỳ Luân tức giận đứng lên, giận dữ quát: “Lão tử đã nói, ngươi đừng mơ chạy được, cho dù ngươi đánh võ đài hai mươi năm, lão tử cũng chờ được! Ta cũng không tin, lần này nhất định phải kết hôn cho nha đầu ngươi.” “Hừ!” Chung Tiểu Yến tức giận đến nói không nên lời. Nàng không nhìn cha mình nữa, mà là dùng ánh mắt uy hiếp, quét về phía khán giả dưới đài. Đột nhiên, đôi mắt của nàng dừng lại. “Thí chủ, hình như Chung tiểu thư đang nhìn ta.” Ngộ Nan không khỏi có chút hưng phấn. Lâm Quý không để ý tới hắn. “A! Không đúng, hình như là nhìn ngươi!” Ngộ Nan trở nên sa sút. Dưới lôi đài, Lâm Quý bị Chung Tiểu Yến nhìn thấy, có chút không được tự nhiên. “Tám phần nha đầu này đang mưu tính chuyện xấu, kịch hay xem không được nữa rồi, chúng ta phải mau đi.” Nói xong, Lâm Quý muốn lôi kéo Ngộ Nan rời đi. Thế nhưng còn không đợi hai người xoay người, trên lôi đài đã truyền đến giọng nói của Chung Tiểu Yến. “Này, Lâm Quý?!” Lâm Quý muốn giả vờ không nghe thấy. “Nói ngươi đó, tóc bạc.” Còn chưa đi được vài bước, Lâm Quý đã phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn về phía hắn. Thật rất bất đắc dĩ, mái tóc bạc của hắn quá dễ thấy. Phải, hắn không thể chạy thoát. Lâm Quý kiên trì nhìn về phía Chung Tiểu Yến, không nói một lời. “Đồ không có lương tâm!” “Tại sao ta lại không có lương tâm...?” Vừa dứt lời, một ngọn lửa đã lóe lên trước mặt Lâm Quý. “Minh Minh Ly Hỏa, đốt!” Trong nháy mắt, Lâm Quý nhíu mày, giơ tay lên phất một cái đánh tan ngọn lửa trước mặt. “Xung quanh còn có dân chúng bình thường. Chung Tiểu Yến, ngươi thu liễm một chút!” “Có ngươi ở đây, sợ cái gì?” Chung Tiểu Yến ra lẽ ra phải nói. Còn không đợi Lâm Quý mở miệng, hắn lại đột nhiên cảm thấy có một bàn tay chạm trên vai. Quay đầu lại, Lâm Quý phát hiện Chung Kỳ Luân đã đến bên cạnh hắn, còn thân mật khoác vai hắn. “Vị tiểu hữu này...” Ánh mắt Chung Kỳ Luân nhìn Lâm Quý, giống như là nhìn thấy trân bảo gì đó vậy. “Ngươi quen biết khuê nữ của ta sao?” “Cũng có quen.” Lâm Quý bị nhìn đến cả người không được tự nhiên. “Ngươi không đi lên thử một lần sao?” Trong giọng nói Chung Kỳ Luân mang theo vài phần hương vị từng bước dụ dỗ. “Ngài nhìn mái tóc bạc này của ta, đã...” “Thiếu niên tóc bạc rất bình thường, cũng không bạc bao nhiêu, Chung gia ta cũng không ngại.” Lâm Quý còn muốn nói nữa, nhưng lại cảm giác bàn tay trên vai hắn nặng tựa ngàn cân. Uy áp đến từ tu sĩ Đệ Lục cảnh, quả nhiên không tầm thường. Trên lôi đài, sắc mặt Chung Tiểu Yến biến đổi, ủy khuất nói: “Lâm Quý! Sao lúc trước ngươi đi không nói lời từ biệt? Ngươi có biết ta đã chờ đợi chờ như thế nào không?!” Lời vừa nói ra, Lâm Quý đã cảm nhận được vài phần ánh mắt sắc bén như đao. Là ánh mắt của cha Chung Tiểu Yến.