Chương 157: Cha ta nói không sai

“Nha đầu ngươi đừng nói lung tung! Ta có lỗi với ngươi lúc nào?” Lâm Quý vội vàng phản bác. Sau đó hắn lại nhìn về phía Chung Kỳ Luân bên cạnh, miễn cưỡng nở một nụ cười, giải thích: “Tiền bối, việc này không phải như ngài nghĩ...” Chung Kỳ Luân lại mặc kệ những thứ này, ông híp mắt, ánh mắt âm lãnh đánh giá Lâm Quý một lát, cho đến khi khiến da đầu Lâm Quý có chút tê dại, tay ông đột nhiên dùng sức. Ngay sau đó, Lâm Quý cảm giác được hai chân hắn rời khỏi mặt đất, cả người bị ném bay lên, sau đó lại nhẹ nhàng rơi vào lôi đài. Cho đến khi đứng vững trên lôi đài, Lâm Quý mới phục hồi lại tinh thần. Hắn vội vàng quay đầu nhìn về phía Chung Kỳ Luân, sau đó lập tức nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt ông. “凸(艹皿艹)!” Ông muốn gả con gái mình đi như vậy sao? Chung gia lớn như vậy còn lo không tìm được con rể? Nhất định phải đuổi vịt lên giá? Lâm Quý đứng trên lôi đài, mấy trăm câu chửi thề bị nghẹn ở cổ họng. Nhưng nghĩ đến dưới lôi đài còn có vô số khán giả, trong lúc nhất thời hắn cũng không tiện hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể không thể làm gì được nhìn về phía Chung Tiểu Yến. “Chung… tiểu thư.” “Trước kia ngươi luôn gọi ta là Tiểu Yến!” Chung Tiểu Yến bĩu môi cau mày, hai mắt đỏ lên. “Lúc ở huyện Thanh Dương, Lương Châu, nếu không có ngươi, ta đã sớm bị trư long ăn vào trong bụng! Còn có đêm Bách Quỷ Dạ Hành, sau đó chúng ta đã ở chung một gian phòng! Lâm Quý, ngươi thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?” Lâm Quý rất rõ ràng cảm giác được sau gáy từng trận lạnh lẽo, đó tuyệt đối là bởi vì ánh mắt của Chung Kỳ Luân. Đang lúc hắn muốn giải thích, hắn lại nhìn thấy Chung Tiểu Yến khẽ nhúc nhích môi. “Giúp ta vượt qua cửa ải này, cầu xin ngươi.” Trong lúc nhất thời, Lâm Quý cũng không phân biệt được ủy khuất lớn lao trên mặt Chung Tiểu Yến rốt cuộc là giả bộ hay là thật. “Giúp ngươi thế nào?” Lâm Quý nhỏ giọng hỏi. “Ta sẽ nhường ngươi, ngươi đánh thắng ta.” “Chuyện thắng ngươi đơn giản như vậy, còn cần ngươi nhường?” Lâm Quý nhướng mày. “Đơn giản sao? Vậy ngươi cứ thử một chút!” Chung Tiểu Yến cũng nhướng mày, ủy khuất trên mặt biến mất sạch sẽ. “Minh Minh Ly Hỏa, đốt hắn cho ta!” Nói đánh là đánh, chỉ thấy Chung Tiểu Yến một tay bấm quyết, trong nháy mắt khi lời nói kết thúc, một quả cầu lửa vượt xa lúc trước trực tiếp xuất hiện quanh người Lâm Quý. Cảm giác đau đớn nóng rực khiến Lâm Quý trong nháy mắt tỉnh táo. “Nha đầu chết tiệt, ngươi chơi thật à!” “Ai bảo ngươi nói đánh thắng ta đơn giản? Cho dù ngươi là Đệ Tứ cảnh, ta cũng không nhất định sẽ thua!” Mặc dù Lâm Quý không giống mấy vị lúc trước, ngay cả một lát cũng không ngăn cản được, nhưng nói chung ly hỏa này có vài phần thần dị, cho dù là hắn cũng không dám chậm trễ. Tâm niệm vừa động, Bắc Cực Công lập tức lặng lẽ vận chuyển. Hai đạo tinh thần lực quanh quẩn quanh người, cảm giác thiêu đốt lúc trước nhất thời tiêu tán hơn phân nửa. “Ly Hỏa rất lợi hại, nhưng ngươi vẫn còn thiếu một chút.” Lâm Quý cười nhẹ, lắc mình đi tới trước mặt Chung Tiểu Yến. Thay vì sử dụng kiếm, Lâm Quý lấy từ trong ngực ra chiếc quạt xếp đã lâu không sử dụng làm vũ khí. Quạt khép lại đi thẳng về phía ót Chung Tiểu Yến. “Ngươi mới thiếu một chút!” Chung Tiểu Yến vừa tức giận hét lại, vừa nhanh chóng lui về phía sau. Quạt giấy của Lâm Quý Vừa mới hiện ra thì lại có một ngọn lửa khác lóe lên. Lúc này, Chung Tiểu Yến dường như phát hiện trong thời gian ngắn ly hỏa sẽ không làm gì được Lâm Quý. Vì vậy, nàng khống chế ngọn lửa lan tràn trên lôi đài, chỉ trong chốc lát, trên lôi đài hầu như không còn có chỗ đặt chân. Nhiệt độ nóng rực khiến dân chúng vây xem xung quanh khó có thể tới gần, chỉ có thể liên tục lui về phía sau. Lâm Quý hơi nhíu mày, nhìn Chung Tiểu Yến tự nhiên đi tới đi lui trong ngọn lửa, cảm thấy có vài phần khó giải quyết. Cho dù dùng tinh thần lực ngăn cản, nhưng tốc độ tiêu hao linh khí của hắn cũng nhanh hơn không chỉ ba thành. “Hừ, đốt không chết ngươi cũng hao tổn ngươi, ai bảo ngươi dám xem thường bổn cô nương!” Chung Tiểu Yến đắc ý nói. Chỉ là nụ cười trên mặt nàng mới kéo dài một lát đã cứng đờ. Không biết từ lúc nào, trên lôi đài đột nhiên nổi lên một trận gió mạnh, ngọn lửa đồng loạt nghiêng sang một bên. Sau đó nàng lập tức nhìn thấy Lâm Quý vậy mà giẫm lên ngọn gió kia bay lên trời, thoát ly khỏi phạm vi của ly hỏa. “Ngươi đã là Đệ Ngũ cảnh?!” Chung Tiểu Yến kinh hô thành tiếng. Nàng tự cảm thấy bản thân tiến cảnh đủ nhanh, thế nhưng hơn nửa năm thời gian này, nàng cũng chỉ mới tới Đệ Tam cảnh hậu kỳ, khoảng cách Đệ Tứ cảnh còn kém một bước. Không đến mười tám đã có tu vi như vậy, đã đủ để Chung Tiểu Yến kiêu ngạo rồi. Nhưng sau này, lúc nàng gặp Lâm Quý, Lâm Quý cũng vừa mới đến Đệ Tứ cảnh. Chỉ mới nửa năm, hắn đã đạt đến Đệ Ngũ cảnh? “Còn chưa đâu, là công pháp đặc thù mà thôi.” Lâm Quý lắc đầu, lại cười nói: “Nha đầu, ly hỏa của ngươi vô dụng, nhận thua đi.” “Vậy ngươi cũng không có biện pháp đánh bại ta!” Chung Tiểu Yến nổi giận đùng đùng nói. Lâm Quý cảm thấy không nói nên lời. Nha đầu này chỗ nào cũng tốt, nhưng cái mồm thì quá ương ngạnh. Dùng lời của kiếp trước mà nói, cho dù là Thanos búng tay với nàng, nàng cũng có thể còn lại một cái miệng ở đó kêu “không phục”. Lâm Quý cũng không muốn trì hoãn nữa, lúc trước hắn còn muốn giữ lại mặt mũi cho nha đầu này. Thế nhưng chỗ đông người như vậy, càng kéo dài càng phiền toái. Tâm niệm đến đây, khóe miệng Lâm Quý hơi cong lên. Gió dưới chân chợt tiêu tán, cả người hắn từ trên không trung bay xuống, một lần nữa rơi vào lôi đài. Trong nháy mắt hai chân của hắn tiếp xúc với lôi đài, toàn bộ người hắn biến mất không thấy. Đồng tử của Chung Tiểu Yến co rụt lại, ý thức được gì đó, vội vàng quay đầu. Sau đó nàng lập tức nhìn thấy một thanh quạt đã được xếp lại, cách trán nàng càng ngày càng gần. Ầm! “Ai u.” Chung Tiểu Yến ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, ly hỏa trên lôi đài cũng bởi vì mất đi khống chế mà dần dần tiêu tán. “Tiểu nha đầu, muốn đấu với ta ngươi còn kém xa!” Lâm Quý đắc ý nhìn Chung Tiểu Yến đang ngồi xổm trên mặt đất, theo bản năng bắt đầu quở trách. Trước kia ở huyện Thanh Dương, Lâm Quý thích quở trách tiểu tử nữ giả trang nam này. Nhưng còn chưa quở trách được hai câu, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn. “Tốt!!!” Lâm Quý bị dọa giật mình. Sau đó hắn nhanh chóng nhìn thấy Chung Kỳ Luân cười to đi lên lôi đài, đi tới trước mặt hắn. “Con rể tên gì?” Không phải ngươi đã nghe rồi sao? Chung Tiểu Yến gọi ta lớn tiếng như vậy, ngươi cũng không nghe thấy sao?! Oán thầm một hồi lâu, Lâm Quý mới mở miệng. “Tại hạ Lâm... Lâm Quý. Cái đó, ta không phải...” Lời còn chưa dứt, Lâm Quý đã nhìn thấy Chung Tiểu Yến ngồi xổm trên mặt đất che trán ngẩng đầu, ánh mắt uy hiếp. “Ngươi không phải là cái gì?” Chung Kỳ Luân cũng tủm tỉm cười hỏi, nhưng nụ cười trên mặt ông nhìn thế nào cũng không đúng. Lâm Quý nuốt nước miếng. “Không có gì.” Chung Kỳ Luân hài lòng gật gật đầu, nắm lấy cổ tay Lâm Quý, nhìn về phía rất nhiều quần chúng vây xem dưới lôi đài. “Lâm Quý chính là vị hôn phu của tiểu nữ nhi nhà ta, thật xin lỗi vì đã làm phiền mọi người vì chuyện gia đình của Chung gia, kính xin các vị thứ thứ lỗi.” “Chung lão gia khách khí!” “Nói gì vậy chứ!” “Có chuyện vui sao có thể không đến!” Chung Kỳ Luân lại cười tủm tỉm, liên tục chắp tay xin lỗi, sau đó mới lôi kéo Lâm Quý rời khỏi lôi đài. Chung Tiểu Yến cũng đứng dậy đi theo sau hai người. “Chúng ta đi đâu vậy?” Lâm Quý không hiểu chuyện gì cả. “Về nhà.” Chung Kỳ Luân nói với vẻ đương nhiên. “Về nhà?” Lâm Quý không nói nên lời, lại nhìn về phía Chung Tiểu Yến. Chung Tiểu Yến cũng gật đầu, trên mặt nở nụ cười có vài phần xấu xa. “Cha ta nói không sai, chúng ta không về nhà thì đi đâu?”