Chương 158: Ở rể

Lâm Quý quả thực không thể tin vào tai mình, nha đầu này xảy ra chuyện gì vậy, đổi ý rồi sao? Nhưng trước mặt Chung Kỳ Luân, hắn cũng không thể nói gì, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Chung Tiểu Yến. Sau đó hắn bị trừng mắt lại. Lâm Quý rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tự an ủi, nam nhân không chấp nhặt với phụ nữ. Ba người một đường đi tới Chung phủ, đã sớm có hạ nhân ở hiện trường trở về truyền tin tức. Bởi vậy, ở cửa chính của Chung phủ đã có không ít người đang chờ đợi. Chung Kỳ Luân cuối cũng cùng buông tay ra, đi tới bên cạnh mỹ phụ trung niên đứng ở trước cửa lớn. “Phu nhân, đây là Lâm Quý, phu quân tương lai của nữ nhi chúng ta.” Mặt mỹ phụ không chút thay đổi, sau khi đánh giá Lâm Quý một chút, cũng xoay người đi vào cửa lớn. “Vào trong nói chuyện đi.” Chung Kỳ Luân liên tục gật đầu, lại vẫy tay với Lâm Quý và Chung Tiểu Yến, sau đó đi theo bên cạnh mỹ phụ. Lâm Quý thì được Chung Tiểu Yến dẫn vào. Đi vào đại trạch Chung gia, trên bức tường bình phong ở lối vào, có phù điêu ngọn lửa và một số ký hiệu mà Lâm Quý nhìn không hiểu. Lúc này đã là cuối thu, nhưng trong hoa viên phía sau bức tường lại nở đầy hoa đỏ, ngược lại không thấy bao nhiêu màu xanh của lá cây. Không hổ là gia tộc chơi với lửa. Ngay khi Lâm Quý đang tò mò quan sát xung quanh, Chung Tiểu Yến đột nhiên đưa tay nhéo eo của hắn một cái. “Nhéo ta làm gì?” “Đợi lát nữa khi ứng phó với mẹ ta, ngươi biểu hiện tốt một chút, nhất định phải giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này.” Chung Tiểu Yến giơ nắm đấm nhỏ về phía Lâm Quý. Nắm đấm trắng nõn đáng yêu, đối với Lâm Quý mà nói một chút lực uy hiếp cũng không có. “Tận lực thôi.” Lâm Quý nhún nhún vai, sau đó lại hỏi: “Hình như cha ngươi rất sợ mẹ ngươi?” “Không phải hình như, chắc chắn ông ấy rất sợ mẹ ta, chuyện trong nhà cũng luôn là mẹ ta định đoạt.” Chung Tiểu Yến nói như đó là chuyện đương nhiên, “Chỉ là ở bên ngoài giữ lại cho cha ta một chút mặt mũi thôi.” “Chung gia các ngươi để cho người ngoài định đoạt?” Lâm Quý có chút khó hiểu. Đối với loại đại gia tộc như Chung gia, tình huống như vậy không khỏi cũng hơi quỷ dị. “Trong nhà các ngươi hẳn là có những nhân vật thế hệ lớn tuổi hơn chứ? Để mẹ ngươi làm chủ, những vị trưởng bối này cũng không có ý kiến gì à?” “Có ý kiến.” “Vậy...” “Mẹ ta lợi hại hơn cha ta, bọn họ cũng đều không đánh lại mẹ ta.” Lúc Chung Tiểu Yến nói ra lời này, ánh mắt còn cong cong. Trong lúc nhất thời, vậy mà Lâm Quý có chút không nói nên lời. Quả nhiên là đại gia tộc, thất kính. Hắn đột nhiên có chút lý giải tại sao Chung Kỳ Luân nhất định phải tìm chồng cho Chung Tiểu Yến. Hắn có nghe nói tu vi càng cao, càng khó có con nối dõi. Trước kia Lâm Quý còn cảm thấy có thể đó chỉ là tin đồn, nhưng bây giờ xem ra, chuyện này hẳn là thật. “Cha ngươi chưa từng nghĩ tới việc cưới tiểu thiếp sao?” Lâm Quý có chút tò mò hỏi. Mặt Chung Tiểu Yến không chút thay đổi nhìn Lâm Quý, sau đó lại chép miệng nhìn về phía Chung phu nhân đang đi ở phía trước. Lâm Quý hiểu rồi, mọi thứ có chút không nói nên lời. Khó trách lúc ở trên lôi đài, Chung Tiểu Yến nói không ngại Chung Kỳ Luân tìm di nương cho nàng, mấu chốt là mẹ nàng để ý đây mà! Rất nhanh, đoàn người đã đi tới phòng khách Chung phủ. Sau khi cẩn thận ngồi xuống, Lâm Quý mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói một lời. Chung phu nhân cũng không trực tiếp tìm Lâm Quý nói chuyện, mà là nhìn về phía Chung Tiểu Yến. “Tiểu Yến, con có hài lòng với cậu ta không?” Rõ ràng Chung Tiểu Yến đã sớm có chuẩn bị. “Nương, lúc trước Tiểu Yến trốn nhà đi, lúc đi ngang qua huyện Thanh Dương, chính là được Lâm Quý cứu một mạng, sau đó mới ở lại huyện Thanh Dương làm yêu bộ.” “Người của Giám Thiên Ti?” Chung phu nhân hơi híp mắt, nhìn về phía Lâm Quý. Lâm Quý chỉ có thể xấu hổ cười. Chung phu nhân lại khoát tay áo: “Không cần khẩn trương, từ trước đến nay Chung gia không xen vào những chuyện kia, cũng không có gút mắc gì với Giám Thiên Ti.” Lâm Quý gật đầu. Chung Tiểu Yến tiếp tục nói: “Sau đó chúng ta lại cùng nhau trải qua không ít chuyện, coi như là cùng chung hoạn nạn, tự nhiên nảy sinh tình cảm với nhau.” “Vậy chuyện lúc trước ngươi nói hắn đi không từ mà biệt?” Chung Kỳ Luân đột nhiên mở miệng, sau đó lại nhìn về phía Lâm Quý, chờ một lời giải thích. Vở kịch đã diễn đến mức này, Lâm Quý cũng chỉ có thể kiên trì nói: “Đó là nha đầu này nói bậy, lúc ấy ta được điều đến Lương thành đảm nhiệm chức Tổng bộ.” “Tổng bộ? Xem ra Giám Thiên Ti rất coi trọng ngươi.” Chung phu nhân khẽ gật đầu, lại hỏi, “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?” “Sang năm là hai mươi ba tuổi.” Lâm Quý đáp. “Tu vi?” “Đệ Tứ cảnh Thông Tuệ cảnh.” Chung Kỳ Luân lại ở một bên lắc đầu: “Không chỉ vậy đúng không? Đệ Tứ cảnh cũng không có cách nào dễ dàng đối phó với ly hỏa của khuê nữ ta.” “Thông Tuệ cảnh đỉnh phong.” “Nói như vậy ngươi sắp Đệ Ngũ cảnh rồi?!” Chung Tiểu Yến ở một bên mở to hai mắt. “Hừ, nhìn người ta kìa, ngươi còn không biết xấu hổ mà kiêu ngạo sao?” Chung phu nhân chỉ vào Chung Tiểu Yến nói. Chung Tiểu Yến nói không nên lời, ở một bên nghiêng đầu không để ý. Chung phu nhân tiếp tục hỏi: “Cha mẹ ngươi đâu?” “Bọn họ là dân chúng bình thường, sau khi ta gia nhập Giám Thiên Ti, được ta đưa đi nơi khác sinh sống.” “Tại sao?” “Làm việc ở Giám Thiên Ti, không chừng ngày nào đó mạng nhỏ cũng khó giữ được. Ít lui tới cũng là để bọn họ chặt đứt tưởng niệm, tránh ngày nào đó ta gặp bất trắc...” Giống với lý do ban đầu hắn nói ở Lục phủ kinh thành. “Không sai, cũng bớt phiền phức.” Chung phu nhân gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Chung Tiểu Yến. “Nha đầu, ngươi còn chưa trả lời vấn đề lúc trước của ta, ngươi có hài lòng với cậu ta không? Nếu kết làm phu thê, cả đời không thể đổi ý. Mặc dù ta và cha ngươi hy vọng ngươi nhanh chóng thành thân, nhưng cũng không đến mức thật sự ép ngươi gả cho người ngươi không thích.” Nghe được những lời này, Lâm Quý vô thức nhìn về phía Chung Tiểu Yến. Lại phát hiện Chung Tiểu Yến cũng đang nhìn mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chung Tiểu Yến lại nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác. Hai má nàng hơi ửng đỏ, càng thêm vài phần động lòng người. Trong lúc nhất thời, Lâm Quý cũng không phân biệt được rốt cuộc là thật hay là giả. “Nương, hắn là con tự mình lựa chọn.” “Ngươi không ủy khuất là tốt rồi.” Cuối cùng trên mặt Chung phu nhân cũng hiện lên vài phần tươi cười. “Lâm Quý, ngươi ở lại Chung phủ đi, sau này nơi này chính là nhà của ngươi.” “Chuyện này...” Lâm Quý có hơi khó xử. Nhưng còn không đợi hắn mở miệng, Chung phu nhân lại dùng ngữ khí không thể nghi ngờ tiếp tục nói: “Hôn sự không gấp gáp, nhưng sau này ngươi chính là người của Chung gia, không cần đổi tên, nhưng về sau phàm là viết văn bản lưu danh, phải để tên Chung gia ở phía trước.” “Chung Lâm thị!” Chung Tiểu Yến ở một bên thấp giọng cười nói. Lâm Quý nhíu mày, nhìn Chung phu nhân. “Chung phu nhân, xin thứ cho Lâm mỗ không thể tiếp nhận.” “Đây là quy củ ở rể.” Trong giọng nói của Chung phu nhân có thêm vài phần nghiêm khắc. “Cho dù là ta muốn cưới nàng, cũng là nàng gả vào cửa Lâm gia ta.” Lâm Quý quả quyết lắc đầu. Không đợi bà mở miệng, Lâm Quý đã nói thẳng: “Các người muốn Chung Tiểu Yến nối dõi tông đường cho Chung gia, chuyện này ta có thể lý giải, đến lúc đó đứa con đầu lòng của chúng ta họ Chung là được, cần gì phải muốn ta ở rể?” “Như thế nào, Chung gia to như vậy không thể chứa nổi ngươi?” Chung phu nhân có chút bất mãn. Lâm Quý cười khẽ hai tiếng. “Lâm mỗ ở Giám Thiên Ti tự tại quen rồi, bây giờ tốt xấu gì cũng là Du Tinh quan, cũng không phải Lâm mỗ kiêu ngạo, nhưng Lâm mỗ cũng không để ý những tài nguyên tu luyện này của Chung gia các ngươi, cho nên chuyện ở rể, không cần nhắc lại.”