Chương 159: Kế hoạch chạy trốn

Chung phu nhân cũng không tức giận, chỉ hơi híp mắt, nhẹ giọng nói: “Khẩu khí rất lớn, nếu ta không đồng ý thì sao?” “Vậy Lâm mỗ đành quay đầu, cùng lắm thì nghĩ biện pháp mang Tiểu Yến đi cùng là được, ta không tin các ngươi có thể nhốt nàng cả đời.” Coi như Lâm Quý đã bất chấp tất cả. Lời này vừa nói ra, không khí trong sảnh nhất thời đông cứng lại. Bầu không khí im lặng kéo dài một lúc lâu. Chung phu nhân nhìn Lâm Quý thật sâu, không nói lời nào, đứng dậy rời khỏi đại sảnh. Chung Kỳ Luân thấy thế thì vội vàng đuổi theo. Lúc đi ngang qua Lâm Quý, ông còn hạ giọng nói: “Tiểu tử, có dũng khí!” Đợi đến khi cha mẹ đi xa, lúc này Chung Tiểu Yến mới thở phào nhẹ nhõm, hai tay đặt trên mặt xoa nửa ngày. “Có cần khẩn trương như vậy không?” Lâm Quý nhìn bộ dạng của Chung Tiểu Yến, cảm thấy có chút buồn cười. “Làm sao có thể không khẩn trương? Ngươi vừa mới dám đối nghịch với nương ta, làm ta sợ muốn chết.” Chung Tiểu Yến làm vẻ sợ hãi. Mặc dù nàng không sợ cha, nhưng đối với mẫu thân, nàng vẫn có chút kính sợ. “Ta sắp bị đổi họ tới nơi, cũng không thể tiếp tục yên lặng được.” Chung Lâm thị cũng quá thái quá. Chung Tiểu Yến lại bất mãn nói: “Cũng không phải là thật, ngươi giúp ta ứng phó cửa ải này rồi rời đi là được mà.” “Sau đó Chung gia các ngươi sẽ xem ta là cái gai trong mắt, truy nã ta khắp nơi?” Lâm Quý bĩu môi. “Không đến mức như vậy chứ, cùng lắm thì sau này ngươi không đến Tương Thành nữa là được.” Chung Tiểu Yến cũng có chút ngượng ngùng. Lâm Quý bất đắc dĩ buông tay, không muốn nói chuyện này nữa. “Tiếp theo ta nên làm gì? Vừa rồi xem như đã đàm phán, bây giờ ta có thể rời đi được không?” “Ngươi nghĩ gì vậy? Đi theo ta, đã chuẩn bị sẵn cho ngươi một căn phòng rồi.” Chung Tiểu Yến đứng dậy, đưa Lâm Quý đến hậu trạch của Chung gia. Hai người dừng lại bên ngoài một cái sân. Bên trong cổng vòm hình tròn, sân nhỏ được trồng đầy hoa, dường như không có ai chăm sóc, nhưng lại có cảm giác vừa trật tự vừa hỗn loạn, tạo cảm giác thẩm mỹ. Giữa sân là một lầu các hai tầng. “Ta sẽ ở đây, buổi tối ngươi ở dưới lầu.” “Việc này không hợp quy củ phải không? Ngay cả phòng khách mà Chung gia các ngươi cũng không có à?” Lâm Quý có chút chần chờ. Sao có thể lần đầu tiên tới cửa đã chui vào phòng cô nương nhà người ta? Dù là cùng một tòa lầu cũng không thể biện minh được. “Dù sao cũng phải làm bộ, để cho cha mẹ ta biết không phải ngươi thì ta không gả.” Trên mặt Chung Tiểu Yến hiện lên vài phần giảo hoạt. Nếu nàng đã nói như vậy, Lâm Quý cũng không có gì để nhăn nhó. “Ta sẽ phải ở lại bao lâu?” “Cỡ mười ngày nửa tháng.” “Lâu như vậy?!” “Ừm, sau đó ngươi lấy lý do có việc trong người rồi từ chối rời đi. Dù sao ngươi cũng là người của Giám Thiên Ti, lý do có một đống lớn.” Hiển nhiên Chung Tiểu Yến đã có kế hoạch, “Có ngươi làm lá chắn, chắc chắn cha mẹ ta sẽ không lấy hôn sự làm phiền ta nữa, cuộc sống sau này của ta sẽ tốt hơn rất nhiều. Sau đó chờ bọn họ buông lỏng cảnh giác, ta lại tìm cơ hội chạy trốn.” “Đến lúc đó ta sẽ tự do!” “Kế hoạch rất chu đáo.” Lâm Quý không nhịn được bật cười. “Đó là đương nhiên.” ... Lâm Quý thật sự ở lại Chung gia, trong tầng một của một lầu các, vừa lúc hắn cũng phải tu luyện thật tốt một phen. Chớp mắt một cái, nửa tháng đã trôi qua. Chung gia không có bất kỳ phản ứng nào, ngoại trừ việc mỗi ngày hạ nhân đưa thêm một phần thức ăn cho Lâm Quý thì chưa từng có người để ý tới hắn. Dường như Chung Tiểu Yến đang bế quan, nha đầu này cũng thật cố chấp. Lâm Quý ở Chung gia rất câu nệ, hắn không thể đi dạo khắp nơi, vì thế chỉ có thể ban ngày ở trong tiểu viện phơi nắng, xem một ít tạp thư trong thư phòng, ban đêm tu luyện. Trong nửa tháng này, tu vi của hắn khó có thể tăng thêm, nguyên thần trong đan điền vẫn như cũ chỉ là hình thức ban đầu. Bình cảnh. Lần đầu tiên Lâm Quý cảm nhận được sự khó khăn trong tu luyện. Đúng như hắn dự đoán, quả nhiên Đệ Ngũ cảnh không hề giống như trước, chỉ cần tu vi đủ là nước chảy thành sông. “Ngưng luyện nguyên thần có hơi phiền phức.” Trong phòng, Lâm Quý khẽ cau mày, hắn cũng không biết có phải là Tà Phật ấn mang đến ảnh hưởng xấu hay không. Liên tục tu luyện mấy ngày không có hiệu quả, khiến hắn cảm thấy khá khó chịu. Mỗi ngày, nguyên thần của hắn ngưng thật thêm một phần, nhưng khoảng cách đến thành hình còn kém xa. Mấu chốt là Lâm Quý không biết ngưng thật nguyên thần thành bộ dạng gì mới được xem là thành hình. Chỉ cần thành hình người thôi hay là ngũ quan tứ chi phải đầy đủ, thậm chí càng thêm tỉ mỉ rõ ràng? Hắn không có kinh nghiệm trong việc này và cũng không biết phải hỏi ai. “Thôi, không nghĩ những chuyện phiền lòng này nữa.” Lâm Quý ra khỏi phòng đi vào tiểu viện, ngoài ý muốn nhìn thấy Chung Tiểu Yến đang ngồi ở trước bàn đá trong viện. “Ngươi xuất quan rồi?” Dưới chân Lâm Quý nhanh thêm hai bước, ngồi đối diện nàng. Lúc này, Chung Tiểu Yến mặc một thân váy màu vàng nhạt, mặc dù trên mặt không trang điểm, nhưng như vậy lại càng lộ ra vẻ thanh thuần. “Ừm, không đột phá được Đệ Tứ cảnh, có thể là tích lũy không đủ.” Chung Tiểu Yến có chút buồn rầu lắc đầu, lại hỏi, “Trong khoảng thời gian này cha mẹ ta có tìm ngươi không?” “Không có.” Lâm Quý lắc đầu. Nghe được câu trả lời này, Chung Tiểu Yến lại có chút phấn chấn. “Đó chính là ngầm đồng ý, ngươi mau tìm cái cớ rời đi đi.” Lâm Quý thật sự cạn lời. “Tốt xấu gì cũng ở chung nửa tháng, ngươi cứ vô tình như vậy sao?” Còn không đợi Chung Tiểu Yến mở miệng, đột nhiên nha hoàn bên người Chung Tiểu Yến, Linh Nhi xuất hiện ở cửa tiểu viện. “Tiểu thư, có người tìm Lâm tiên sinh.” “Tìm ta?” Lâm Quý ngẩn người. “Là một cô nương, nói là mang đến đồ đã đáp ứng Lâm tiên sinh.” Linh Nhi đáp. Vừa nghe lời này, Lâm Quý nhất thời có chút phấn khích. “Là Cảnh Nhiễm tới, mau mời người vào.” Đợi đến khi Linh Nhi rời đi, Lâm Quý đột nhiên cảm giác được bên hông đau đớn. Là bàn tay nhỏ bé của Chung Tiểu Yến đang nhéo phần thịt mềm ở eo hắn. “Ngươi nhéo ta làm gì?” “Cảnh Nhiễm mà ngươi nói, là người của Tam Thánh Động đúng không?” “Ngươi cũng biết à?” “Hừ, Tương Châu có mấy người không biết đến nàng? Nàng là đại đệ tử của Tam Thánh Động đời này. Mặc dù chỉ là đệ tử, nhưng ở trong Tam Thánh Động, quyền nói chuyện không thua gì trưởng lão bình thường.” Vừa nói, trên mặt Chung Tiểu Yến lại nổi lên bất mãn: “Còn chưa qua cửa con rể Chung gia đã dám mang người phụ nữ khác trở về? Ngươi thật quá không ra gì, còn để vào ta mắt không hả?” “Ngươi nói như vậy là có ý gì, muốn cùng ta diễn giả thành thật sao?” Lâm Quý cười nhạo một tiếng. Chung Tiểu Yến lập tức dùng sức trên tay, vặn mạnh eo Lâm Quý, sau đó mới buông ra. “Nghĩ thật đẹp. Cho dù bổn cô nương muốn gả, cũng phải gả cho anh hùng chân chính.” “Anh hùng sao? Loại nào?” “Là kiểu đánh kẻ mạnh, giúp kẻ yếu, hành hiệp trượng nghĩa, lưu lạc thiên nhai, bốn biển là nhà.” Chung Tiểu Yến có chút ước mơ lẩm bẩm nói, “Còn nữa, người nhất định phải phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện dí dỏm, còn có...” “Đừng nói nữa, ngươi bớt đọc mấy chuyện dân gian loạn thất bát tao đó đi.” Lâm Quý không còn kiên nhẫn để nghe tiếp. Trong nửa tháng rảnh rỗi, hắn đã xem hết sách trong thư phòng Chung Tiểu Yến, toàn là những chuyện xưa giang hồ đại hiệp các loại. Cực kỳ sáo rỗng. “Ngươi hoàn toàn không hiểu!” Chung Tiểu Yến hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Quý. “Ta không hiểu?” Lâm Quý thật sự là bị nha đầu này đánh bại. Trong lúc nói chuyện, Cảnh Nhiễm đã đi vào tiểu viện. “Cảnh cô nương.” Lâm Quý nhìn thấy thì vội vàng đứng dậy nghênh đón. Cảnh Nhiễm hơi hứng thú đánh giá Lâm Quý và Chung Tiểu Yến, cười nói: “Nửa tháng không gặp, vậy mà Lâm huynh đã trở thành rể hiền của Chung gia, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng được.” “Cũng không phải như ngươi nghĩ đâu.” Lâm Quý vội vàng phủ nhận, lại giải thích đơn giản hai câu. Cảnh Nhiễm nghe xong, cũng không tiếp tục đề tài này nữa, bất kể là ở rễ cũng tốt, hay con rể bình thường cũng được, nàng không có hứng thú mấy chuyện này. Nàng ngồi xuống đối diện Lâm Quý, cũng không thèm nhìn Chung Tiểu Yến, mà là đặt chiếc túi sau lưng lên bàn đá. “Ta đã mang đến tất cả đồ đạc ngươi muốn, công pháp luyện thể, đan dược, hai quyển kiếm pháp, một kiện pháp bảo.” Cảnh Nhiễm mở chiếc túi ra, đẩy về phía Lâm Quý.