Chương 160: Tạm biệt

“Mấy thứ này có giá trị không nhỏ, Lâm huynh phải bảo quản thật tốt.” Đầu tiên, Cảnh Nhiễm lấy ra một quyển công pháp và một bình đan dược. “Công pháp luyện thể Chân Long Thể. Trong Tam Thánh Động, đây cũng là một trong những công pháp luyện thể hàng đầu, là nhất mạch Địa Thánh tổ sư truyền thừa xuống, tu luyện đến tầng thứ ba, thân thể có thể so với chân long.” Nghe Cảnh Nhiễm nói vậy, Lâm Quý cũng không có bao nhiêu kích động. “Nghe lợi hại đấy, nhưng hẳn là có một chút hạn chế đúng không?” “Không tính là hạn chế, chẳng qua tu luyện công pháp này cực kỳ khó. Trong quá trình tu luyện cần bổ sung một lượng lớn khí huyết, bất kể là đan dược khí huyết hay là thiên tài địa bảo đều có thể.” Nói xong, Cảnh Nhiễm lại chỉ đan dược. “Đây là sáu viên Long Huyết Đan, một tháng phục dụng một viên, trong thời gian nửa năm, hẳn là đủ để ngươi luyện thành tầng thứ nhất.” Lâm Quý hiểu rõ, thu lại công pháp và đan dược. Cảnh Nhiễm lại lấy ra hai quyển công pháp. “Thất Tinh Kiếm Quyết, kiếm quyết này ám hợp với Bắc Đẩu Thất Tinh, phải dẫn động tinh thần lực mới có thể thi triển.” Trên mặt Cảnh Nhiễm rõ ràng lộ ra vài phần ý cười. Lâm Quý hơi nhướng mày. “Kiếm pháp này không phải của Tam Thánh Động đúng không?” “Không sai, đây là kiếm pháp của Thái Nhất Môn, vừa vặn tương hợp với Bắc Cực Công của Lâm huynh.” Tâm niệm Lâm Quý vừa động, đã đoán được một ít. “Là các ngươi chia sẻ Đạo Đồ với Thái Nhất Môn?” “Đúng vậy, bọn họ còn trả giá không ít, môn kiếm quyết này chỉ là một trong số đó mà thôi.” Cảnh Nhiễm gật đầu. Sau đó, nàng chỉ vào một quyển kiếm pháp khác. “Xá Thần Kiếm, là truyền thừa của Nhân Thánh tổ sư, chỉ có một chiêu.” Nghe nói như vậy, Lâm Quý hơi nhướng mày, tùy ý mở kiếm quyết ra nhìn sơ qua. “Là nguyên thần kiếm pháp?” Lâm Quý nhất thời nhớ tới một kiếm kinh thiên của Từ Định Thiên trong di tích nửa tháng trước. “Không sai, cùng loại với một kiếm kia của Từ sư huynh, đều là thủ đoạn dùng để liều mạng, khi thi triển sẽ hao hết hơn phân nửa thể lực và linh khí, ngay cả nguyên thần cũng sẽ uể oải một đoạn thời gian.” “Hại người hại mình.” Lâm Quý thở phào nhẹ nhõm. “Tóm lại là một lá bài tẩy.” Đợi đến khi Lâm Quý thu lại hai quyển kiếm quyết, Cảnh Nhiễm mới đưa một đôi giày cuối cùng trong túi qua. “Vốn muốn cho ngươi thêm mấy kiện linh khí, nhưng binh khí của Lâm huynh bất phàm, nội giáp cũng có chút thần dị, phỏng chừng cho những thứ khác Lâm huynh cũng không dùng được, bởi vậy ta mới chọn đôi giày này.” “Đôi giày này có gì đặc biệt?” “Đạp Vân Ngoa, sau khi mang vào, lấy linh khí rót vào, tốc độ có thể tăng lên ba thành, sau này Đệ Ngũ cảnh ngự không, nó cũng có thể có trợ lực.” Lâm Quý hài lòng gật đầu. “Đây là thứ tốt, chỉ là tên hơi tục.” “Lâm huynh muốn gọi tên gì cũng được.” Đợi đến khi Lâm Quý nhận hết đồ, Cảnh Nhiễm nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Lâm huynh, giao dịch xem như đã hoàn thành. Nếu ngày sau có rảnh rỗi, mong Lâm huynh đến Tam Thánh Động làm khách, ta quét dọn giường chiều nghênh đón.” “Nếu có cơ hội, ta sẽ đến.” Lâm Quý đáp ứng một tiếng. Cảnh Nhiễm lại hành lễ, sau đó bước nhanh rời đi. Đợi đến khi Cảnh Nhiễm đi xa, Chung Tiểu Yến nhìn thấy Lâm Quý còn đang đánh giá bảo bối trong tay, nhất thời tò mò nói: “Sao ngươi lại quen Cảnh Nhiễm? Giao dịch gì đó? Nói cho ta biết đi.” “Là di tích bên ngoài Tương Thành nửa tháng trước, ta bán một ít thứ tốt cho nàng, đơn giản vậy thôi.” “Di tích gì? Tại sao ta lại không biết?” Chung Tiểu Yến nhất thời hứng thú. “Có thể cha mẹ ngươi sợ ngươi lại chạy ra ngoài, cho nên không nói cho ngươi biết.” Lúc này Lâm Quý mới nhớ tới, lần trước tìm bảo vật cũng không có người của Chung gia. Hắn nhìn về phía Chung Tiểu Yến, thấy vẻ mặt thất vọng của nàng, trong lòng nổi lên vài phần ác ý thú vị. “Di tích đó rất hung hiểm, nhưng bên trong bảo vật khắp nơi! Lúc ấy ước chừng mấy trăm vị tu sĩ cùng nhau tiến vào, cảnh tượng rất hoành tráng.” “Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn nghe!” Chung Tiểu Yến liếc mắt nhìn Lâm Quý một cái, đứng dậy tiến vào lầu các, trở lại phòng của mình. Lâm Quý bật cười, cũng mang theo đồ vật vừa tới tay trở lại phòng. ... Chớp mắt một cái, lại ba ngày trôi qua. Trong ba ngày này, Lâm Quý không ra khỏi cửa nửa bước, hắn mượn khí huyết khi ăn vào một viên Long Huyết Đan, cuối cùng cũng nhập môn Chân Long Thể. Lúc này, hắn có thể cảm giác được thân thể của hắn cứng cỏi hơn không ít, ít nhất tăng lên hai thành so với thân thể lúc trước. Nhưng đây chỉ là vừa mới bước qua cánh cửa tầng thứ nhất của Chân Long Thể mà thôi. “Không hổ là công pháp luyện thể đỉnh cấp của Tam Thánh Động.” Một viên Long Huyết Đan, vẻn vẹn chỉ trong ba ngày, cho dù là Lâm Quý cũng khó có thể luyện hóa. Mặc dù không đến mức một tháng dùng một lần như Cảnh Nhiễm nói, nhưng ít nhất cũng phải cách mười ngày nửa tháng mới dùng được. Ngoài ra, có lẽ là bởi vì gần đây thực lực tăng lên không ít, Lâm Quý đã loáng thoáng cảm giác được ngôi sao thứ ba mà Bắc Cực Công miêu tả. “Sau Thiên Xu tinh và Thiên Tuyền tinh, Thiên Cơ tinh cũng đã xuất hiện.” Lâm Quý thử vận chuyển Bắc Cực Công, quả nhiên có ba đạo tinh thần lực xuất hiện. Về phần Thất Tinh Kiếm Quyết, thật ra là kiếm pháp của Bắc Cực Công, rất hiếm có, nhưng chỉ cần mượn tinh thần lực của Bắc Cực Công là có thể dễ dàng thi triển kiếm quyết này. Tuy nhiên, Xá Thần Kiếm và Ngự Phong Thuật lấy ra từ trong di tích, vẫn phải đợi đến Đệ Ngũ cảnh hắn mới có thể tu luyện. Nhưng Lâm Quý cũng không nóng nảy, gần đây hắn tiến cảnh đã đủ nhanh, đạo lý tham nhiều nhai không nát hắn vẫn hiểu. Sau khi kiểm tra lại thu hoạch của mình một phen, Lâm Quý thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Ở lại Tương Thành hơn nửa tháng, hắn cũng nên xuất phát đi Lôi Vân Tự. Sau khi cầm hành lý rời khỏi lầu các, Lâm Quý có chút để ý nhìn thoáng qua cửa sổ đang đóng chặt trên lầu hai. Hắn dùng thần thức thoáng dò xét, có thể phát hiện có một đạo khí tức vững vàng trong phòng. “Còn đang tu luyện à?” Lâm Quý khẽ lắc đầu, không định quấy rầy Chung Tiểu Yến, ngược lại xách hành lý một đường đi thẳng tới phòng khách của Chung gia. “Ngươi muốn đi?” Chung Kỳ Luân ngồi ở vị trí chủ vị, có chút ngoài ý muốn. “Cảm ơn Chung gia đã chiêu đãi nửa tháng, nhưng tại hạ còn có công việc trong người, không thể không rời đi.” Chung phu nhân ở một bên hơi mím môi. “Ngươi thật sự không muốn làm con rể của Chung gia ta sao? Nếu ngươi gật đầu, ngươi lập tức có thể từ chức ở Giám Thiên Ti, an tâm ở lại Chung gia tu luyện. Lấy thiên phú của ngươi, cái khác không dám nói, nhưng một Đệ Thất cảnh thì Chung gia vẫn có thể lo được.” Lâm Quý vẫn lắc đầu. “Thứ cho khó theo mệnh.” Ánh mắt Chung phu nhân trở nên lạnh lùng, lại hỏi: “Nếu ngươi đi, chúng ta gả Chung Tiểu Yến cho người khác thì sao?” Lâm Quý nhẹ nhàng cười cười. Đã diễn thì phải diễn cho trót, cũng không tiện lừa nha đầu kia vào lúc này. “Chưa thành thân thì dẫn nàng bỏ trốn. Nếu đã thành thân, thì giết trượng phu của nàng, lại mang nàng bỏ trốn.” Dứt lời, Chung phu nhân và Chung Kỳ Luân hai mặt nhìn nhau. Lâm Quý khom người hành lễ, sau khi cáo từ một tiếng thì xoay người rời đi. Cho đến khi Lâm Quý đi xa, khuôn mặt lạnh như băng của Chung phu nhân đột nhiên tan biến. “Ha ha, ngược lại có vài phần tương tự với bộ dáng hỗn trướng của ngươi năm đó.” “Phu nhân, tiểu tử này vẫn còn thiếu đòn, dám cãi lại ngươi.” Chung Kỳ Luân cười lấy lòng. Kết quả bị Chung phu nhân lườm một cái. “Bớt ở đây vuốt mông ngựa, hôm qua Phương Vân Sơn đã trả lời, nói tính tình của tiểu tử này không tệ, khuê nữ gả cho hắn hẳn là sẽ không thiệt thòi gì.” Nói đến đây, Chung phu nhân lại thuận miệng hỏi: “Nha đầu Tiểu Yến còn đang bế quan sao? Lâm Quý đã đi rồi, nó không ra đưa tiễn à?” “Nha đầu kia chính là như vậy. Sáng nay ta mới đi dạo một vòng ngoài viện của con bé, nó vẫn đang thành thành thật thật thật ở trong phòng, đoán chừng lần này muốn toàn lực đột phá Đệ Tứ cảnh.” Chung Kỳ Luân nói. “Hẳn là bị Lâm Quý kích thích, đây là chuyện tốt, cuối cùng nha đầu này cũng không chạy loạn.” Chung phu nhân nở nụ cười. “Ai nói không phải chứ?”