Chương 161: Chỉ là nhìn không quen

Sau khi Lâm Quý rời khỏi Chung phủ, hắn lập tức quay về khách sạn. Ngộ Nan vẫn thành thành thật thật chờ ở chỗ này. Đúng lúc Lâm Quý đi vào khách sạn, con lừa trọc nhỏ này đang oẳn tù tì đấu rượu với người ta trong hành lang. "Ngũ đứng đầu a... Lục, lục, lục... Lâm thí chủ a!" "Lâm thí chủ cái trò gì?" Đối thủ không hiểu ra sao. Ngộ Nan thi không kiên nhẫn khoát tay nói: "Không chơi, không chơi nữa, người mà tiểu tăng chờ đến rồi." Đợi sau khi Ngộ Nan đi đến bên cạnh Lâm Quý, đôi mắt y đỏ lên, dường như chuẩn bị khóc. "Chớ diễn kịch ở trước mặt ta." Lâm Quý đánh một cái ngáp, thúc giục nói: "Thu dọn đồ đạc, xuất phát." "Được." khuôn mặt ủy khuất của Ngộ Nan thoáng cái biến mất không thấy gì nữa, chầm chậm đi lên lầu, tiếp đó y xách một cái bọc vải nhỏ đi xuống lầu dưới. Nhưng ngay lúc Lâm Quý và Ngộ Nan chuẩn bị rời đi, chưởng quầy chợt vội vàng gọi lại hai người. "Vị tiên sinh này, nhị vị còn chưa thanh toán." Lâm Quý vỗ cái ót, lúc trước bị đưa đến Chung gia, hắn cũng chưa kịp trả phòng khách sạn. Đoán chừng người của khách sạn thấy Ngộ Nan vẫn còn ở, cho nên gian phòng vẫn lưu lại đến tận bây giờ. Lâm Quý lấy ra một chút bạc vụn từ trong ngực áo, hắn nhìn về phía Ngộ Nan. "Thất thần làm cái gì, lấy tiền ra." "Tiểu... Tiểu tăng xấu hổ vì trong người ko có tiền." Lâm Quý kinh ngạc nói: "Không có tiền?! Những ngày này, làm sao ngươi qua được? Chưởng quầy, những ngày qua con lừa trọc này ăn uống thế nào?" "Một ngày 4 bữa, mỗi bữa 4 đồ ăn và một chén canh, có cá có rượu có thịt." Chưởng quầy ứng tiếng trả lời. Ngộ Nan hơi lúng túng cười cười. "Thế này là ngay từ đầu ngươi đã định để cho ta bỏ tiền đúng không?" Lâm Quý tức giận liếc mắt trừng Ngộ Nan, nhưng hắn vẫn lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng. Khách sạn này ở Tương thành cũng coi như là số một số hai, hai người vừa ăn vừa ở liên tục hơn nửa tháng, Lâm Quý đoán chừng phải gần một trăm lượng. "Một trăm lượng đủ chưa?" Lâm Quý đưa ngân phiếu tới. "Đã đủ rồi đã đủ rồi, còn thừa hơn mười lượng, cám ơn khách quan." Sau khi chưởng quầy tiếp nhận ngân phiếu, bộ dạng y rõ ràng hơi như trút được gánh nặng. Sau đó, Lâm Quý và Ngộ Nan ra khỏi thành. Vượt qua bức tường thành, chính là khu dân cư ngoại thành. So với nội thành, ngoại thành ngược còn náo nhiệt hơn vài phần, dường như càng có không khí của phố phường. "Thí chủ." Ngộ Nan hơi nhăn nhó. "Làm sao?" Lâm Quý khó hiểu. "Thật sự ngươi đã đi ở rể cho Chung gia sao? Vậy chẳng phải về sau tiểu tăng cần đổi xưng hô thành Chung thí chủ rồi ư?" "Xéo đi." Lâm Quý đánh ra một cái tát, "Ta chỉ có hảo tâm giúp đỡ Chung Tiểu Yến một chút, gặp dịp thì chơi mà thôi. Dù sao thì sau thời gian này, ta chưa chắc đã còn quay lại Tương thành." Sau khi nói qua một lần sự tình ở Chung gia cho Ngộ Nan. Nghe xong, Ngộ Nan như bừng tỉnh đại ngộ. "Ta đã nói thí chủ quyết không phải người không có khí tiết như vậy!" Lâm Quý liếc mắt nhìn con lừa trọc nhỏ này, hắn chẳng muốn phản ứng đến y nữa. Lại đi về phía trước một lúc, mắt thấy sắp ra khỏi khu dân cư ngoài thành rồi, Lâm Quý đột nhiên chợt dừng bước. Ở trên đường lớn phía trước hai người, xuất hiện một chàng thiếu niên khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan đẹp đẽ, ngăn ở đường đi của hai người. "Người này dường như hơi giống Chung tiểu thư, kỳ lạ thật." Ngộ Nan gãi gãi đầu. "Giống như cái gì, chính là nàng ta." Lâm Quý tức giận. "Tại sao nàng lại mặc nam trang?" Lâm Quý chẳng muốn nói nhảm với Ngộ Nan, hắn nhanh chân tiến hai bước, đi đến trước mặt Chung Tiểu Yến. "Tại sao ngươi lại chạy đến rồi hả?" "Chẳng phải ngươi nói muốn dẫn ta bỏ trốn sao?" Chung Tiểu Yến ưỡn cao bộ ngực nhỏ, không hề có một chút rụt rè nào. "Nói bậy bạ gì đó, hôm nay lúc ta rời đi, ta đã kiểm tra qua gian phòng của ngươi, không phải ngươi đang bế quan trong phòng ư?" "Đó là Linh nhi, ha ha." Chung Tiểu Yến giảo hoạt cười một cái. Lâm Quý lập tức nhớ tới kẻ luôn đi theo bên người Chung Tiểu Yến lúc trước, chính là nha hoàn lắm mồm cả ngày ủy khuất kia. Chung Tiểu Yến đắc ý nói: "Ngày đó sau khi thấy ngươi và Cảnh Nhiễm, ta đã sai Linh nhi tiến vào bên trong gian phòng, lệnh cho nàng giả làm bộ dáng của ta khi bế quan tu luyện. Tiếp đó, ta thừa dịp lúc trời tối trốn ra ngoài." "Ngươi đã đợi ta ở bên ngoài ba ngày?" Lâm Quý im lặng hoàn toàn. "Ta là một cô nương yếu đuối, chẳng lẽ lại phải một mình lang bạt ở bên ngoài ư?" Chung Tiểu Yến nói lời này rất thản nhiên, "Ngươi nói sẽ dẫn ta bỏ trốn, ngươi cũng không thể đổi ý chứ." "Đây là cùng một chuyện sao?" "Ai bảo ngươi cố ý làm cho ta tò mò, sự tình ở di tích kia ta cũng hỏi thăm rõ ràng, mặc dù có không ít người chết, nhưng hoàn toàn không hề khoa trương như ngươi nói." Chung Tiểu Yến chống nạnh trả lời. Nghe nói như thế, Lâm Quý cũng bớt tức giận đi vài phần. "Thì ra ngươi vì chuyện này mà chạy đến?" "Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự cho là ta tới bỏ trốn cùng với ngươi?" Lâm Quý trầm ngâm một lát, cuối cùng hắn đành lắc đầu bất đắc dĩ. "Giờ đoán chừng, ta bảo ngươi trở về, ngươi cũng mặc kệ." "Đương nhiên mặc kệ, thật vất vả mới chạy ra được." Chung Tiểu Yến nói rất đương nhiên. "Vậy thì đi thôi, nhưng ở bên ngoài không giống trong nhà của ngươi, ngươi phải thu liễm tính tình một chút." "Ta biết rồi, ta đi ra ngoài không ít hơn so với ngươi đâu." "Được, ngươi là người từng trải, ta không bằng." ... Thêm vào Chung Tiểu Yến, một nhóm ba người đi thẳng một đường ra khỏi thành theo quan đạo hướng Nam. Vừa đi vừa nghỉ, thời gian đã đến chập tối. Lâm Quý cầm địa đồ trong tay nhìn một hồi, nói: "Thật là kì quái, từ Tương thành đi về phía nam, chúng ta chỉ cần đi ra hơn ba trăm dặm sẽ đến được thị trấn kế tiếp?" Lúc này ba người đang ở trong một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt, trệch khỏi hướng đường lớn, nhưng lại tiết kiệm không ít lộ trình. "Xem ra tối nay chúng ta không đến được huyện thành kế tiếp, còn cần hai trăm dặm. Trước tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai tiếp tục lên đường." Lâm Quý thu lại địa đồ. Rất nhanh, ba người tìm được một chỗ đất trống ở gần dòng suối phía trong rừng. "Ta đi bắt cá." Chung Tiểu Yến vừa lên tiếng đã không thấy bóng dáng. Ngộ Nan và Lâm Quý gom củi nổi lửa, tiếp đó họ ngồi lại nghỉ ngơi bên cạnh đống lửa. Lúc này đã là mùa đông khắc nghiệt, mặc dù Tương Châu không có tuyết, nhưng nơi này ở trong rừng sâu rậm rạp, trong đêm thỉnh thoảng vẫn có vài cơn gió lạnh. Cũng không lâu lắm, Chung Tiểu Yến đã trở lại. Nàng bắt được hai lớn một nhỏ, ba con thỏ mập mạp và hai con cá. "Sao mà tóm được nhiều thế? Chẳng lẽ ngươi đã bắt hết một cái hang thỏ ư?" "Không phải, ta để lại hai con nhỏ nhất." Chung Tiểu Yến đưa thỏ cho Lâm Quý, "Nhớ nướng đúng như lần trước trong sơn động ở Lương Châu vậy." "Ngươi còn nhớ rõ ha." Lâm Quý nhịn không được cười lên, thuần thục lột da rồi loại bỏ nội tạng của con thỏ. "Đương nhiên nhớ kỹ, mang theo muối ăn rồi thì là ớt bột trên người, chỉ có ngươi rồi." Chung Tiểu Yến nhắc lại việc này, cười híp mắt. Rất nhanh, Lâm Quý đã nướng chín một con thỏ, Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan cùng thò tay nắm lấy. "Con thỏ này là Chung Tiểu Yến mang về, nàng ăn trước tiên." Lâm Quý đưa thỏ nướng cho Chung Tiểu Yến. "Tiểu hòa thượng, ngươi là một đệ tử cửa Phật, sao còn ăn mặn?" Chung Tiểu Yến cắn một miếng thịt thỏ, nhìn Ngộ Nan hỏi. "A di đà phật, rượu thịt chỉ ngang qua thân thể, Phật Tổ ở trong tâm, lúc nào đói bụng, tiểu tăng cũng không cần giữ giới miệng." Ngộ Nan đánh cái ha ha. "Ta không quen nhìn những hòa thượng rượu thịt như các ngươi." Chung Tiểu Yến khinh bỉ nói. "Lâm phu nhân... À không, Chung tiểu thư, tiểu tăng lại chưa từng đắc tội ngươi nhỉ?" "Chỉ là nhìn không quen, hừ!" ... Sau khi nếm xong món ăn dân dã, sắc trời cũng đã muộn. Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở trên lá cây, chiếu xuống khắp cả mảnh rừng rộng lớn, ánh sáng bốn phía trở nên lung linh sặc sỡ , cơn gió nhẹ lại càng làm cho mảnh rừng này trở nên lung linh huyền ảo thêm vài phần. Ngộ Nan mạnh mẽ lột bỏ tăng bào cũ nát trên người, sau khi thu xếp một chút, vậy mà đã trở thành một mảnh vài dài mấy thước rộng rộng thùng thình "Ta tự hỏi tại sao ngày thường quần áo của ngươi lôi thôi lếch thếch, thì ra có chỗ hữu dụng." Lâm Quý nhìn mà tấm tắc kêu kỳ lạ. Sau khi dùng vải rộng làm một cái lều vải đơn giản, Lâm Quý với vẻ mặt không tình nguyện đẩy Chung Tiểu Yến đi vào. "Ta bỏ trốn theo ngươi, không phải để cho ngươi phải chiếu cố ta!" "Vào đi thôi, nếu không phải nhìn ngươi là nữ nhân, ta cũng chẳng cần quan tâm. Lâm Quý tức giận trả lời, "Còn nữa, chúng ta cũng không phải đang bỏ trốn, chớ có nói lung tung." Sau khi thu xếp tốt cho Chung Tiểu Yến, Lâm Quý tìm một tảng đá lớn, dựa vào ngồi xuống. Bỗng nhiên từ hư vô, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho hắn rùng mình một cái. "Tại sao lại âm u như vậy?"