Chương 162: Quỷ dị

"Lâm thí chủ, mau tỉnh lại." Lâm Quý bị Ngộ Nan lay tỉnh. Hắn hé mở một mắt, chợt thấy dáng vẻ kinh hoảng trên mặt con lừa ngốc nhỏ. Trong nháy mắt, hắn tỉnh táo hoàn toàn. Theo bản năng nhìn thoáng qua lều vải, nhìn qua khe hở vào trong, Chung Tiểu Yến vẫn đang ngủ an ổn. Lúc này Lâm Quý mới nhìn lại Ngộ Nan, hạ thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì?" "Tiểu tăng không ngủ được chút nào." "Ngươi ngủ không được nên tới quấy rầy ta?" "Lâm thí chủ, ngươi nằm ngủ là giờ sửu, hiện tại đã qua ba canh giờ." "Vậy thì như thế nào... Ba canh giờ?!" Lâm Quý chợt đứng dậy. Đầu tiên hắn ngắm nhìn bốn phía, tiếp đó ngẩng đầu nhìn lên trời. Đêm dài vẫn phủ xuống. Lúc này đã là sáng sớm mới phải, cho dù trong mùa đông, cũng không đến mức một chút ánh sáng đều không có. Trên bầu trời sáng tỏ, mặt trăng vẫn treo cao như trước, ánh sáng nhu hòa vẫn cứ chiếu rọi cả một vùng đất. Nhưng lại im lặng đến đáng sợ. Một chút âm thanh của côn trùng kêu hoặc chim hót đều không nghe được. Cùng lúc đó, Chung Tiểu Yến dường như bị động tĩnh ở bên này đánh thức, nàng có chút còn buồn ngủ bò người dậy. "Bây giờ là lúc nào?" "Đáng nhẽ trời phải sáng lâu rồizzz." Lâm Quý trả lời. Chung Tiểu Yến ngẩn người, ngay sau đó nàng cũng kịp phản ứng. "Xảy ra chuyện rồi?" "Ừ, chưa biết là chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt." Lúc này Lâm Quý trái lại cũng không lo lắng quá nhiều, hắn cũng không phải chưa trải qua tình cảnh thế này. Lúc trước trên đường đi Kinh Thành báo cáo công tác, gã nhi tử không may kia của Quỷ Vương Lương Thành cũng từng chơi trò này, dùng thủ đoạn Quỷ Vực bao phủ làm điên đảo nhật nguyệt. Nhưng khi Lâm Quý dùng thần thức dò xét xung quanh, hắn cũng không phát hiện ra điều gì khác thường. "Không phải Quỷ Vực?" "Linh nhãn, mở!" Linh quang ở trong mắt Lâm Quý hiện lên, linh nhãn đã lâu không vận dụng, ngay sau đó, Lâm Quý lập tức thấy được loáng thoáng quỷ khí như có như không nổi lơ lửng chung quanh. "Là Quỷ Vực, nhưng chỉ dùng thần thức lại không dò ra được, vậy mà phải cần phải tăng thêm linh nhãn mới nhìn ra được." Lâm Quý cảm thấy tâm chìm đến đáy cốc. Hắn tu luyện Lục Thức Quy Nguyên Quyết, cảm giác so với tu sĩ cùng cảnh giới mạnh hơn một cấp bậc. Hiện nay Lâm Quý đã là Đệ Tứ cảnh đỉnh phong, bởi vậy hắn mới có khả năng phát giác được những quỷ khí này, nếu đổi một người Đệ Tứ cảnh khác tới, căn bản không cách nào dò xét. Quỷ Vực này, đẳng cấp nhất định không thấp. "Các ngươi thử dùng Khai Linh Nhãn nhìn xem có thể phát giác được quỷ khí tồn tại hay không." Lâm Quý nhìn sang Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến, hắn muốn nghiệm chứng ý nghĩ của mình từ trên người bọn họ. Rất nhanh, hai người đều lắc đầu. "Không nhìn ra." "Xung quanh không có gì lạ." Lâm Quý hít sâu một hơi, phẩy tay nói: " Quỷ Vực này không đơn giản, ngay cả ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem qua. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta phải thoát thân trước rồi hẵng tính." Sau khi thu thập xong, Lâm Quý đi trước dẫn đầu, hắn liên tục dùng linh nhãn tìm kiếm sơ hở của Quỷ Vực này. Muốn phá Quỷ Vực cũng không phải quá khó khăn, chỉ cần tiến thẳng đến nơi quỷ khí bạc nhược yếu kém là được. Trên đường mặc kệ có phát hiện mình đang đi vòng quanh, hoặc bất kể có gặp việc lạ nào cũng không cần để ý. Chỉ trong chốc lát, Lâm Quý đã phát hiện, quỷ khí xung quanh so với địa phương trước kia đã ít đi rất nhiều. Lúc này bọn họ vẫn còn ở trong rừng, có vẻ cũng chưa chạy được bao xa. Nhưng Lâm Quý đoán chừng, chẳng bao lâu, họ có thể thoát ly khỏi Quỷ Vực này. Lại đi thêm chốc lát, đột nhiên phía trước xuất hiện vài đạo quỷ ảnh. Những quỷ ảnh này đồng thời phát hiện thấy bọn họ, chúng đồng loạt quay đầu nhìn ba người Lâm Quý. Tiếp đó, bọn chúng gào thét cuốn lấy quỷ khí, hí...iiiiii một tiếng lao đến ba người. Thần thức của Lâm Quý đảo qua, trong lòng hắn đã nắm chắc. "Ba tên Quỷ Tướng, hai tên Đệ Tam cảnh và một tên Đệ Tứ cảnh, mỗi người một tên, phải giải quyết thật nhanh." Từ đáy lòng, Lâm Quý cảm nhận được tim mình đập nhanh một chút, đây là giác quan thứ sáu đang báo động. Dự cảm xấu càng thêm rõ ràng rồi, cần phải thoát ly Quỷ Vực này nhanh một chút mới được. Ba người chia ra xuất thủ. Lâm Quý dẫn đầu nghênh đón con quỷ Đệ Tứ cảnh kia, thanh Thiên Cương Trảm Tà kiếm cực kỳ khắc chế đối với tà mà, bởi vậy hắn chỉ dùng ba chiêu kiếm. Quỷ Tướng này cũng đã hồn tiêu phách tán. Tình hình bên Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến cũng không sai biệt lắm. Ngộ Nan dường như rất am hiểu công pháp Phật môn kiềm chế quỷ hồn, đối phó Quỷ Tướng cùng cảnh giới nhẹ nhõm tột cùng. Ly Hỏa của Chung Tiểu Yến lại càng lợi hại, một đoàn hỏa diễm bay qua, đối thủ của nàng liền ngay cả cặn bã cũng không còn. "Kì lạ thật, tại sao những Quỷ Tướng này lại không có linh trí?" Sau khi thu thập Quỷ Tướng, Chung Tiểu Yến cảm thấy rất kì lạ. Lời vừa nói ra, thật sự khiến Lâm Quý phản ứng lại. "Đúng vậy, lệ quỷ tồn tại trên quỷ vật đều có linh trí, tại sao những Quỷ Tướng này lại không có, toàn bộ chúng đều hành động bằng bản năng?" Nhưng bây giờ cũng không phải thời gian nghĩ tới những điểm quái dị này. Bỏ qua điểm dị thường ấy, Lâm Quý rất nhanh đã dẫn Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến tiếp tục tìm tới điểm yếu của Quỷ Vực. Chưa qua một khắc đồng hồ, phía trước ba người đã lờ mờ xuất hiện một con đường ánh sáng cắt ngang qua đại địa. "Đây hẳn là chỗ giao giới của Quỷ Vực và bên ngoài, Quỷ Vực này bao phủ quá lớn, chỗ giao giới không cách nào thu nạp tự nhiên." Trong lòng Lâm Quý chấn phấn vài phần. Mặc kệ bên trong Quỷ Vực của ngươi có bao nhiêu quái dị, chúng ta không trêu vào được chẳng lẽ còn không trốn nổi ư? Ba người vội vàng tiến nhanh hơn, sau một lát, cuối cùng bọn họ cũng thoát ra khỏi Quỷ Vực. Sau lưng là một mảnh khói đen, lúc này ba người đã bị bao phủ dưới ánh mặt trời. "Cuối cùng cũng thoát, nhanh chóng rời xa nơi này ngay." Lâm Quý không dám chậm trễ, hắn lập tức muốn chạy xa. Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan tất nhiên là không có ý kiến. Nhưng đang dẫn đầu, Lâm Quý vừa đi tới hai bước, sắc mặt hắn đột nhiên co lại. "Không đúng!" Hắn dừng bước, quay lại nhìn Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan. Bộ dạng hai người này cùng với hắn đồng dạng, sắc mặt cả hai đều trắng bệch, dừng chân không đi tới. Lâm Quý lại tiếp tục mở ra linh nhãn, sau đó hắn chợt thấy trên người mình, thêm cả trên người Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan, đều có vài đạo quỷ khí quấn quanh. Chúng cực kỳ mỏng manh, nếu không kiểm tra cẩn thận thì rất khó phát hiện. Hơn nữa quỷ khí trên thân Lâm Quý còn mạnh hơn vài phần so với hai người kia. "Tại sao ta lại bị quỷ khí quấn thân? Chúng ta đều là người sống, chẳng phải những quỷ khí này nên biến mất khi cách xa Quỷ Vực hay sao?" Lâm Quý theo bản năng nói. Nhưng còn không đợi Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến trả lời. Đột nhiên, trước mắt hắn biến thành một mảnh hắc ám, ngay sau đó hắn cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa. Khi hắn vừa lấy lại tinh thần, quanh người lại là cánh rừng bị ánh trăng bao phủ lúc trước cùng với sự im lặng đáng sợ. Lại quay đầu nhìn, Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến vẫn ở đây. Sắc mặt ba người đều khó nhìn tới cực điểm. "Phiền toái." Lâm Quý không giải thích được, cuối cùng thì sức mạnh nào có thể bắt những người đã rời khỏi phạm vi Quỷ Vực như bọn họ bắt ngược trở lại như cũ. Vừa nhìn sang phía bên trái, cách đó hơn trăm mét, chính là mảnh đất trống mà bọn họ đặt chân lúc trước. "Làm sao bây giờ?" Chung Tiểu Yến đã hơi lo lắng, nàng theo bản năng nhích tới gần Lâm Quý. Ngộ Nan thì cúi đầu nói: "Việc cấp bách trước tiên là nên làm rõ ràng, vừa mới rồi đã xảy ra chuyện gì." "Có ý gì?" Lâm Quý khẽ nhíu mày. Ngộ Nan than nhẹ một tiếng. "Tiểu tăng muốn biết, mới rồi chúng ta đã rời khỏi Quỷ Vực và bị bắt trở về, hay tất cả vốn dĩ chỉ là ảo giác?" Con ngươi Lâm Quý hơi co lại. Mà khuôn mặt Ngộ Nan lại lộ ra thần sắc lo lắng. "Nhưng cho dù là thế nào, chuyện này cũng rất quỷ dị."