Chương 163: Quỷ ảnh

Lời Ngộ Nan nói ra đã cho Lâm Quý một lời nhắc nhở, nhưng điều này càng khiến cho Lâm Quý lo lắng. Nếu như chỉ bị lôi trở lại còn tốt. Nhưng nếu hết thảy trước mắt đều là ảo giác, vậy Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến bây giờ có phải người thật hay không? Bây giờ họ vẫn ở trong huyễn cảnh hay là đã thoát ra? Nếu còn ở trong huyễn cảnh, bản thể của bọn họ còn ở lại chỗ cũ hay không, hoặc là đã gặp nạn? Lâm Quý không dám tiếp tục nghĩ nữa. "Ngộ Nan, ta và ngươi quen biết như thế nào?" Ngộ Nan ngẩn người, ngay sau đó y cũng phản ứng kịp thời. "Tiểu tăng đến ăn cơm nhà thí chủ." "Tại sao muốn ăn?" "Ta muốn mượn phúc duyên của thí chủ." Lâm Quý khẽ gật đầu, hắn lại nhìn về phía Chung Tiểu Yến. Chung Tiểu Yến cũng không ngốc, Lâm Quý đối thoại với Ngộ Nan đã làm cho nàng hiểu được tình cảnh hiện tại. Không đợi Lâm Quý mở miệng, nàng cướp lời hỏi trước: "Bên cạnh Lương Hà, yêu vật kia là thứ gì?" "Trư Long." "Lúc ấy thời tiết như thế nào?" "Trời mưa." "Mưa như thế nào?" "Mưa độc." Cũng không đợi Chung Tiểu Yến hỏi tiếp, Lâm Quý nói liền một hơi, "Mưa độc là thiên phú thần thông của Trư Long biến thành, ta đã cứu được ngươi và Linh nhi, còn ở bên trong động tránh mưa và nướng thỏ cho ngươi ăn." Chung Tiểu Yến thở dài một hơi. "Hẳn là thật." Lâm Quý bất đắc dĩ cười khổ hai tiếng, hắn nhịn không được vuốt lên đầu Chung Tiểu Yến, làm rối lên tóc của nàng. "Tóc của nữ nhân không thể đụng chạm tùy tiện, ngươi là dê xồm." "Trong mắt ta, ngươi chỉ là một tiểu nha đầu." Lâm Quý quả quyết lắc đầu, "Ta cũng không phải dê xồm, cũng chưa từng nói qua những lời nói ong bướm khinh bạc, vượt qua nguyên tắc." Đây là Lâm Quý nói đùa hai câu, hắn hoàn toàn là nghĩ một đường, làm một nẻo. Nhưng Chung Tiểu Yến lại một mực không cho là như vậy, nàng bực mình trừng mắt nhìn Lâm Quý, nhưng lại không phản bác. Trong lòng Lâm Quý buồn cười, cũng không giải thích thêm. Sau khi đấu khẩu với Chung Tiểu Yến, tâm tình khẩn trương của hắn đã buông lỏng không ít. "Đi thôi, thử thêm một lần nữa, nhìn xem còn có thể bị kéo trở về hay không." Lúc này, Lâm Quý lại tiếp tục đi trước. Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan vội vàng đuổi theo. Nhưng là vừa đi ra hai bước, Lâm Quý lại đột nhiên biến sắc xoay người. "Ta không phát hiện được quỷ khí." "Tại sao lại như vậy?" Chung Tiểu Yến ngạc nhiên hỏi Ngộ Nan cũng nhíu mày. "Quỷ Vực này lại có biến hóa sao? Lúc trước ta và Chung cô nương dùng Khai Linh Nhãn cũng không cách nào dò xét, bây giờ ngay cả tu vi Đệ Tứ cảnh như Lâm thí chủ cũng không tìm được, phải chăng Quỷ Vực này đã trở nên mạnh mẽ?" "Quỷ Vực có mạnh hơn nữa thì quỷ khí cũng không nên kỳ quái như vậy. Ta đã có kinh nghiệm bản thân từng đối diện với Quỷ Vực của Quỷ Vương Đệ Thất cảnh. Quỷ Vực của Quỷ Vương cũng không có quái dị như ở nơi đây." Lúc ấy khi Lâm Quý còn ở Quỷ Vương Thành, hắn đã cảm nhận được rõ ràng thế nào là quỷ khí ngập trời, thế cho nên hắn luôn luôn cần phải vận hành linh khí để ngăn cản. Nhưng vào giờ khắc này, tình huống nơi đây hoàn toàn trái lại với Quỷ Vương Thành, có thể nói là càng quỷ dị hơn. "Vậy phải làm sao bây giờ?" Chung Tiểu Yến hỏi. Lâm Quý nhìn sang Ngộ Nan. "Ngộ Nan, ngươi tới dẫn đường." Chung Tiểu Yến có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng nàng cũng không đặt câu hỏi. Nàng biết rõ Lâm Quý sẽ không bắn tên không đích. Ngộ Nan cũng không từ chối, y vượt lên dẫn đường, đi tới hai bước thì nhắm mắt lại. Thời gian dần trôi qua, ba người càng chạy càng xa. Không lâu sau, bọn họ lại nhìn thấy giao giới của Quỷ Vực sáng ngời ở xa xa. Nhưng ngay khi bọn họ chuẩn bị tiếp tục tiến lên, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói. "Không cần thử nữa, không ra được." Ba người đồng loạt nhìn về phía thanh âm truyền đến. Phía sau một thân cây, một tu sĩ trung niên ước chừng 40 tuổi bước ra, khuôn mặt không cảm xúc nhìn về bọn họ. "Ngươi là ai?" Lâm Quý ngăn ở phía trước Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan. "Thiên Công phường, Lưu Sử Minh." "Thiên Công phường?" Lâm Quý chưa từng nghe qua địa danh này. Chung Tiểu Yến giải thích nói: "Đây là một môn phái ở Tương Châu, lấy luyện khí làm danh xưng, truyền thừa cơ quan thuật, cũng có chút danh khí." "Huynh đài không phải nhân sĩ Tương Châu?" Lưu Sử Minh có chút kinh ngạc hỏi. Lâm Quý không trả lời, hắn trực tiếp hỏi: "Dường như Lưu huynh biết rõ tình thế ở nơi đây? Có thể nói nghe một chút hay không?" Lưu Sử Minh gật đầu, nói: "Ta biết cũng không nhiều lắm, nhưng qua tình hình mấy ngày bị nhốt ở đây xem ra, nơi này chắc là do trận pháp nào đó hình thành địa thế quỷ dị, muốn thoát thân cần phải phá trận mới có khả năng." "Trận pháp? Có loại trận pháp khiến cho quỷ khí tràn ngập như Quỷ Vực thế này ư?" Nghe lời này của Lâm Quý, Lưu Sử Minh lộ ra vẻ ngạc nhiên. "Ngươi có thể phát hiện được quỷ khí ở đây?" Lâm Quý cảm giác được mình vừa bị thần thức đảo qua. Ngay sau đó, Lưu Sử Minh kinh ngạc nói: "Đệ Tứ cảnh hậu kỳ, nguyên thần đã có hình thái ban đầu... Khó trách, ngươi coi như là nửa cái tu sĩ Dạ Du cảnh." "Lưu huynh đã là Dạ Du cảnh?" "Dạ Du thì thế nào, chẳng phải vẫn bị nhốt ở địa phương quỷ quái này sao?" Lưu Sử Minh bất đắc dĩ lắc đầu. "Ta và hai vị hảo hữu cùng lên đường, nhưng ta ở chỗ này đợi ba ngày cũng không thấy bóng dáng bọn họ, muốn thử nghiệm rời khỏi thì luôn luôn trở lại chỗ cũ, thỉnh thoảng còn bị quỷ vật quấy nhiễu." Lâm Quý trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Lưu huynh chắc chắn nơi này có một cái trận pháp?" "Chắc chắn, mặc dù ta không tu luyện trận pháp, nhưng bên trong Thiên Công Các cũng có truyền thừa trận pháp, nghe qua nhiều lần, tóm lại ta cũng có đôi chút hiểu biết." "Nếu là trận pháp, vậy chỉ cần tìm được mắt trận là phá được trận." Lâm Quý thở một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng vẫn có chút manh mối. "A, nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, Quỷ Vực đại trận này vô cùng quỷ dị, cho dù người của Trận Đạo tông đến, cũng khó có thể phá trận." "Tóm lại vẫn phải thử một chút." Lâm Quý chắp tay về phía Lưu Sử Minh, sau đó hắn dẫn Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến về tới trong rừng một lần nữa. Thiên phú Ngộ Nan cũng đúng lúc phát huy công dụng, nhưng càng bởi như thế, hắn càng không muốn thiên phú của Ngộ Nan lộ ra ở trước mặt người ngoài. Không phải vì lòng tham, hắn chỉ sợ là khi bộc lộ ra sẽ khiến cho Ngộ Nan gặp chuyện phiền phức. Chờ sau khi xác định Lưu Sử Minh không đi theo, Lâm Quý hiếm khi chắp tay về phía Ngộ Nan hành lễ. "Ngộ Nan đại sư, tiếp theo phải nhờ vào ngươi rồi." Ngộ Nan cũng mặc kệ phải chăng Lâm Quý cho y chụp mũ, y lạnh nhạt gật đầu, đương nhiên y cũng không còn là người dẫn đầu. Lúc trước trong lòng của hắn chỉ muốn thoát ra khỏi Quỷ Vực này, lúc này đã đổi thành phải tìm được mắt trận của đại trận này. Lần này, Ngộ Nan đi về phía hoàn toàn khác so với lúc trước. Lâm Quý và Chung Tiểu Yến vẫn theo ở phía sau. Ba người không ngừng vòng quanh ở trong rừng, mấy lần còn đi ngang qua nơi nhìn quen mắt lúc trước. Nhưng ba người vẫn ngậm miệng không nói, chỉ liên tục đi về phía trước, không có chút do dự và băn khoăn nào. Họ cứ đi tiếp một hồi, phía trước chợt xuất hiện một cái đầm nước. Nhưng ngay khi Ngộ Nan từ từ nhắm hai mắt chuẩn bị đi tới, Lâm Quý chợt đè bờ vai của y xuống. Ngộ Nan vừa quay lại, đã thấy Lâm Quý mở to hai mắt nhìn, ngón tay đặt ở trên miệng. Thấy một màn như vậy, Ngộ Nan vội vàng gật đầu, y lại quay sang nhìn về phía trước. Ở phía trước cách đó không xa, bên cạnh đầm nước thình lình hiện ra một đạo quỷ ảnh, nó cứ lơ lửng phía trên thủy đàm. Quỷ ảnh kia không hề nhúc nhích, nhưng cho dù nó chỉ xuất hiện ở trước mặt ba người Lâm Quý, cũng đã khiến cho bọn họ cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng. Đây giống như là khởi nguồn của sợ hãi, nói không rõ được nguyên nhân, trả lời không được lý do, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi vô cùng. "Đó là thứ quỷ gì?" Chung Tiểu Yến cố hết sức đè thấp giọng của mình. "Không biết." Lâm Quý khẽ lắc đầu. Nhưng đúng vào lúc này, ở một hướng khác, đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tiếp đó, xuất hiện hai tu sĩ mặc quần áo giống như Lưu Sử Minh. Không may là phương hướng hai người kia xuất hiện lại vừa đúng hướng mà quỷ ảnh quay mặt sang. Trong một khắc khi bọn họ phát hiện quỷ ảnh này, nó cũng cùng lúc thoáng quay đầu, nhìn bọn họ. Ngay thời điểm ánh mắt hai bên gặp nhau. Đầu của hai tên tu sĩ kia đã rơi trên mặt đất. Cũng đúng lúc này. Còn không đợi đám người Lâm Quý kịp phản ứng, nguyên bản quỷ ảnh đang đưa lưng về phía bọn họ, đột nhiên quay lại, nó chợt nhìn về phía đám người Lâm Quý! Thậm chí vừa đúng lúc Lâm Quý nhìn sang. Bốn mắt đối diện nhau.