Chương 164: Động ngầm

Lúc này dù chỉ đối mặt cùng quỷ ảnh kia trong chốc lát, Lâm Quý không khỏi cảm nhận được một cỗ kinh khủng trước đó chưa từng có. Không chỉ đơn thuần là e ngại, càng không phải chỉ như sợ hãi bình thường. Nó giống như là tiếng còi báo động mãnh liệt trong lòng của hắn, là sự hụt hơi khó chịu đã lâu không tồn tại strong lồng ngực của hắn, là lông tơ toàn thân dựng ngược khi rùng mình. Dường như chỉ cần biết được bóng đen trước mắt này tồn tại, đã đủ khiến cho trong lòng của hắn không thể bình an. Trong đầu của hắn chỉ vang lên một câu. Cúi đầu! Lâm Quý lập tức làm theo, không một chút do dự, từ đáy lòng hắn tuân theo ý niệm trong đầu của mình. Khi Lâm Quý vừa mới cúi đầu, đột nhiên một đạo âm phong lướt qua phía sau cái cổ hắn, thậm chí cắt bỏ một đoạn cổ áo nhếch lên đằng sau cổ "Đi!" Lâm Quý không hề nghĩ ngợi, lập tức nắm lấy tay Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan, bỏ chạy về phía ngược lại, hắn dốc toàn lực chạy nhanh, mãi cho đến gặp được biên giới Quỷ Vực, hắn mới miễn cưỡng dừng lại. "Vù vù... Vù vù..." Lâm Quý đã có chút thoát lực té ngồi trên mặt đất, miệng hắn thở hổn hển. Ngay cả Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến dù được hắn kéo đi cũng không tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt cả hai ửng hồng, trán đầy mồ hôi. "Mới vừa rồi là..." Trong giọng nói của Chung Tiểu Yến vẫn còn run rẩy hỏi. "Không biết." Lâm Quý quả quyết lắc đầu, hắn thật sự không muốn nhớ lại quỷ ảnh vừa nãy. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ chạy vội một khoảng ngắn ngủi mà có thể tiêu hao hơn phân nửa linh khí trong cơ thể hắn. Qua nửa ngày, ba người mới đi tới đây. "Lâm thí chủ, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?" Ngộ Nan mở miệng hỏi. Ngoại trừ Lâm Quý, y và Chung Tiểu Yến đều không hiểu ra sao. "Không thể đối mặt với đạo quỷ ảnh kia, vừa rồi ta đối mặt với nó lập tức cảm giác được vô cùng nguy hiểm." Lâm Quý vẫn còn sợ hãi trả lời, "Lúc trước kết cục của hai tên đạo sĩ kia các ngươi cũng nhìn thấy, nếu như không phải ta kịp thời cúi đầu tránh khỏi, kết cục của ta bây giờ cũng là đầu thân cách biệt." Chung Tiểu Yến kinh hãi lấy tay bịt miệng lại. Ngộ Nan lại khẽ cau mày: "Đạo quỷ ảnh chắc là chủ nhân của chỗ Quỷ Vực này đi? Ta vừa rồi dẫn đường lại đưa đến trước mặt nó, phải chăng nó chính là mắt trận của đại trận này? Hay là nói mắt trận ngay trong đầm nước phía sau quỷ ảnh?" "Nếu đúng như vậy, có lẽ chúng ta sẽ bị vây khốn cả đời, đây còn là tình huống quỷ ảnh kia sẽ không chạy loạn giết người." Lâm Quý thấp giọng nói. Cho dù là tu sĩ Đệ Lục cảnh hay Đệ Thất cảnh, hắn cũng không phải chưa thấy qua. Hắn còn đối diện trực tiếp với Tà Phật chuyển thế luân hồi 1000 năm, khi đó hắn cũng không e ngại giống như bây giờ. Nhưng duy chỉ có lần này, quỷ ảnh kia thật sự đã khiến cho Lâm Quý nảy sinh cảm giác sợ hãi đến không dám nhớ lại. Ngay lúc ba người cảm thấy vô kế khả thi, đột nhiên bên cạnh lại vang lên tiếng bước chân. Sau đó, dưới ánh mắt cảnh giác của ba người, Lưu Sử Minh đi ra từ trong rừng. "Các ngươi còn sống?" Lưu Sử Minh có chút ngạc nhiên. Tựa như ỷ vào mình là tu sĩ Dạ Du cảnh, bộ dạng Lưu Sử Minh có vẻ không kiêng nể gì cả. Lâm Quý khẽ nhíu mày. "Dường như Lưu huynh biết chúng ta sẽ gặp thứ gì đó?" "Biết chứ, là quỷ ảnh ở trong rừng." Lưu Sử Minh đứng lại cách 3, 4 mét trước mặt tại ba người, lại không tiến tới gần, mà nói, "Mấy ngày trước, ta đã gặp quỷ ảnh kia rồi, ta cũng may mắn nhặt được một cái mạng, thứ đó thật là đáng sợ." Trong lúc đang nói chuyện, Lưu Sử Minh vén lên mái tóc bên trái của mình. Tai trái của gã đã không còn, nơi đó chỉ còn lại một lổ thủng đầy vết máu chung quanh. "Ta chỉ mới liếc mắt nhìn nó, nếu không phải phản ứng nhanh, hiện tại có lẽ ta đã chết rồi." Lưu Sử Minh lắc đầu cười khổ. Thấy vậy, Lâm Quý hơi híp mắt. "Lúc trước, khi ba người chúng ta gặp phải quỷ ảnh kia, có hai tu sĩ mặc áo bào rất giống Lưu huynh đã bị quỷ ảnh chém đầu." "Chắc hẳn là đồng môn của ta. Đáng tiếc, ta đã khuyên bọn họ đi cùng ta, bọn họ lại không nghe, đây chính là kết cục của sự cố chấp." Lưu Sử Minh không có chút bi thương, trong mắt gã còn có một chút khinh thường. Đối với mối tình cảm sư huynh đệ của người khác, Lâm Quý cũng không hề định quan tâm. "Lưu huynh nói như vậy, dường như đã có kế sách phá cục?" Lâm Quý hỏi dò. "Chưa dám chắc, vẫn còn cần vài ngày. Ta ở trong đại trận Quỷ Vực này đã thăm dò nhiều lần, ta phát hiện một chỗ rất khả nghi." Lưu Sử Minh thản nhiên nói. "Khả nghi như thế nào?" "Đó là một hang động ngầm, đi thông xuống mặt đất, trong động quỷ khí nồng đậm hơn so với bên ngoài." Lâm Quý thở một hơi nhẹ nhõm, nghe đến đó, hắn đã hiểu ý tứ của Lưu Sử Minh. "Lưu huynh muốn chúng ta thay ngươi thử nghiệm?" "Tiểu huynh đệ là người rất thông minh." Lưu Sử Minh gật đầu cười. "Trước tiên ta phải xem thử một chút hang động kia, không nói thử hay không thử, tóm lại đây là một manh mối." Lâm Quý nhìn Lưu Sử Minh, thành khẩn trả lời, "Tại hạ Lâm Quý, mục đích của bốn người chúng ta đều là rời khỏi địa phương quỷ quái này, mục tiêu hoàn toàn thống nhất." "Lâm lão đệ." Lưu Sử Minh chắp tay. Tất cả mọi người đều không phải người ngu, trong tình huống này, không hề có tránh chấp lợi ích, dĩ nhiên cần phải liên thủ. Lưu Sử Minh cũng không định làm quen Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan, gã không hề hỏi tên của bọn họ, dẫn đầu đi phía trước chỉ đường. Ba người Lâm Quý thì im lặng đi theo sau gã. Đầu tiên, Lưu Sử Minh dẫn ba người Lâm Quý rời khỏi rừng rậm, tiếp đó bắt đầu đi vòng qua bên ngoài chỗ giao giới Quỷ Vực. "Cần lách qua quỷ ảnh kia ư?" Lâm Quý hỏi. "Không sai." Lưu Sử Minh gật đầu nói, "Quỷ ảnh đó sẽ không rời khỏi rừng rậm này, nhưng cũng không hẳn chỉ ở lại đầm nước như các ngươi chứng kiến. Mấy ngày qua, ta đã gặp phải quỷ ảnh đó mấy lần ở những chỗ khác." Nói đến đây, trên mặt Lưu Sử Minh đồng thời toát lên vẻ sợ hãi. "Vô cùng may mắn là sau lần đầu tiên ăn phải thiệt thòi, mỗi lần chạm mặt với quỷ ảnh, ta đều cúi đầu rút lui, nó cũng không đuổi theo." "Lưu huynh can đảm cẩn trọng, tại hạ bội phục." Lâm Quý tán thưởng một tiếng. Lại đi ở ngoại vi một lát, Lưu Sử Minh chợt bước nhanh một hồi, ngay sau đó gã lại rẽ vào trong rừng rậm. "Hang động này ở ngay trong rừng, chúng ta đi một vòng lớn như vậy, nếu như còn vẫn gặp phải quỷ ảnh, đây quả thực là rất xui xẻo." thanh âm Lưu Sử Minh vang lên từ phía trước. Lại đi thêm trong rừng một lát, họ không gặp phải quỷ ảnh, cũng chưa từng phát hiện những quỷ vật khác. Rất nhanh, phía trước đoàn người không xa, xuất hiện một hang động ngầm chỉ lớn cỡ một mét. Cái hang này sâu không thấy đáy, mà quỷ khí phía trong đó, Lâm Quý thậm chí không cần dùng thần thức hay linh nhãn đều có thể phát giác được. Mức độ nồng đậm quỷ khí ở đây hầu như muốn vượt xa ở Quỷ Vương Thành lần trước. "Chính là chỗ này, trong đại trận Quỷ Vực này, chỉ có nơi này quái lạ nhất." Lưu Sử Minh đứng bên cạnh động ngầm, gã không hề tỏ ra muốn tiếp tục thăm dò. Lâm Quý dẫn Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan tiến phía trước đến động ngầm, cẩn thận quan sát xuống dưới, nhưng chỉ thấy một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy những thứ khác. "Phía dưới đang che giấu điều gì?" Chung Tiểu Yến nhìn chăm chú. Ngộ Nan cũng vươn cổ nhìn chằm chằm. Ở bên cạnh, Lưu Sử Minh đột nhiên nhếch mép cười lạnh một tiếng. Chỉ thấy nhoáng lên một cái, một đạo hàn quang trong tay gã bắn thẳng đến Chung Tiểu Yến. Nhưng ngay khi gã cho rằng mình đã hạ thủ thành công, một thanh vỏ kiếm chợt hiện ra trước mặt gã. Keng! Binh khí va chạm nhau, ánh lửa văng khắp nơi. "Hả!" Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan vội vàng lui lại. Cánh tay Lâm Quý lại hơi dùng sức, hắn đã dùng vỏ kiếm của Thiên Cương Kiếm ngăn lại đoản đao trong tay Lưu Sử Minh. "Ngươi đã phòng bị ta từ sớm?" Lưu Sử Minh hơi ngạc nhiên. Lâm Quý hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi nói quỷ ảnh sẽ xuất hiện ở nhiều nơi trong rừng, vậy làm thế nào ngươi lại biết, chúng ta gặp phải quỷ ảnh kia ở chỗ đầm nước?"