Chương 165: Pho tượng

Nghe Lâm Quý nói vậy, sắc mặt Lưu Sử Minh hơi trầm xuống. Ngay sau đó, chỉ thấy gã thu hồi đoản đao trong tay, nhẹ nhàng nhảy về phía sau, kéo dãn khoảng cách với Lâm Quý. Lâm Quý hơi híp mắt. "Sao vậy, tu sĩ Dạ Du cảnh còn sợ Thông Tuệ cảnh như ta sao?" "Quỷ ảnh đó ở ngay trong rừng, nó đã theo quỷ khí tìm tới tận đây rồi, không thể chờ lâu trong rừng." Lưu Sử Minh nói. Lâm Quý ngẩn người, ngay sau đó hắn cũng ý thức được cái gì. "Lời của ngươi có ý gì? Ngươi đang nói quỷ khí do chém giết quỷ vật trong rừng còn lưu ở trên người ta?" "Ngươi quả nhiên không phải Đệ Tứ cảnh bình thường, thậm chí ngay cả việc này cũng phát hiện. Trước tiên là bị quỷ khí khóa chặt, sau lại bị đại trận Quỷ Vực này kéo về trong rừng, mới có phán đoán như vậy?" Lưu Sử Minh cười khẽ một tiếng. Không đợi Lâm Quý hỏi tiếp, nụ cười trên mặt Lưu Sử Minh càng vui vẻ. "Ở trong khu rừng này, ngươi càng vận dụng linh khí, quỷ khí sẽ càng bám vào trên người." Lâm Quý nhíu mày, trong lòng hắn nổi lên một dự cảm xấu. "Ngươi muốn làm gì? Tất cả mọi người đang cùng trên một sợi dây thừng, hà tất phải tự giết lẫn nhau?" Lâm Quý lạnh lùng nói, "Đại trận này chắc chắn không phải là do ngươi tạo ra, đã như vậy, tại sao không hợp tác thoát khốn?" "Hiện tại không phải chúng ta đang hợp tác sao? Nhưng mà các ngươi phải liều chết dò đường, còn ta thì sẽ ngồi mát ăn bát vàng." Tiếng nói hạ xuống, trong rừng rậm bên cạnh đột nhiên có một tiếng trầm đục. Ngay sau đó, một trận cuồng phong thổi tới phía ba người Lâm Quý. Đột nhiên xuất hiện gió lớn khiến cho ba người không kịp chuẩn bị, ngay cả Lâm Quý cũng nhịn không được lui lại mấy bước mới đứng vững. Ngộ Nan thì trực tiếp bị thổi ngã trên mặt đất. Còn Chung Tiểu Yến, do cách cửa động ngầm gần nhất, trong lúc lùi lại nàng đã vô tình bước hụt, tiếp đó cả người đã rơi vào trong động ngầm. Thấy tình huống này, Lâm Quý kinh hô một tiếng. "Tiểu Yến!" Hắn tiến lên trước một bước bắt được cánh tay của nàng, ngay trước khi thân thể Chung Tiểu Yến hoàn toàn chui vào động ngầm. "Buông ra! Bên trong động có hấp lực!" Chung Tiểu Yến hoảng sợ muốn buông tay, nhưng cũng đã không còn kịp rồi. Sau một khắc, Lâm Quý cảm thấy toàn bộ người mình bay lên trời, rơi vào trong động ngầm sâu không thấy đáy. Cảm giác duy nhất còn lại, chính là hắn đang cầm lấy cánh tay mềm mại của Chung Tiểu Yến. Không biết rơi xuống bao lâu sau, Lâm Quý từ từ cảm giác được quỷ khí chung quanh càng lúc càng dày đặc, nồng đậm đến mức hắn phải vận dụng ít nhất ba thành linh khí, mới có khả năng ngăn cản quỷ khí xâm nhập. Đông! Đột nhiên một tiếng trầm đục vang lên, ngay sau đó, Lâm Quý cảm giác được chính mình ngã sấp vào phía trên một mảnh mềm mại. "Sao lại êm như vậy?" Lâm Quý còn ngẩn người. "Ngươi đoán thử coi?" Chung Tiểu Yến hơi bực mình kêu lên. Ngay lúc thanh âm vang lên, chung quanh đột nhiên lóe sáng, phía trước chợt thấy một thạch huyệt, nến được đặt ở bên trong hai bên vách đá, ngọn nến đã tự động đốt lên. Mượn ánh nến, Lâm Quý cũng phát hiện, một bên mặt của mình đang nằm ở phía trên bộ ngực nhỏ của Chung Tiểu Yến. "Ta không cố ý." Lâm Quý đứng dậy, vỗ mạnh để phủi bụi trên người. Chung Tiểu Yến trừng mắt lạnh lùng nhìn Lâm Quý, nhưng chợt nghĩ tới gì đó, khuôn mặt lạnh như băng của nàng lại dịu đi một chút. "Ta đã nói ngươi buông tay rồi cơ mà?" "Ngươi nói quá chậm." Lâm Quý thản nhiên nói. Câu trả lời này khiến cho khuôn mặt Chung Tiểu Yến lại nổi lên vài phần tức giận. "Hừ, vì sao phải cứu ta?" Nàng lại hỏi. "Có cái gì mà vì sao, chẳng lẽ ta lại thấy chết mà không cứu?" Lâm Quý lắc đầu nói, "Cùng nhau tiến vào khốn cảnh như vậy, vứt bỏ đồng bạn mà không chú ý, đây cũng chẳng phải là phong cách hành sự của ta." Nghe vậy, cơn tức giận trên mặt Chung Tiểu Yến đã tan rã hơn phân nửa, nàng bắt đầu nhìn ra bốn phía, dò xét tình huống phía sau lưng Lâm Quý. Nhưng nghĩ tới cái gì, sắc mặt nàng lại hơi phiếm hồng, chu miệng nói. "Ngươi đừng hy vọng bổn cô nương sẽ cảm kích, ta cũng không xin ngươi cứu!" Nhăn nhó một lát, nàng lại thấp giọng nói, "Cùng... Cùng lắm thì về sau nếu có tình huống tương tự, ta cũng sẽ cứu ngươi một lần là được." "Không cần, ta cũng chưa cứu được ngươi, thậm chí chính mình còn ngã vào cùng, có gì mà phải cảm kích." Lâm Quý cũng không quay đầu lại nói. "Hừ, loại người không biết tốt xấu m!" Chung Tiểu Yến trừng mắt hậm hực nhìn theo bóng lưng Lâm Quý. Nếu như ánh mắt có thể giết người mà nói, Lâm Quý ít nhất cũng đã thành tổ ong. Lâm Quý cũng chẳng muốn so đo với nàng, hắn chăm chú xem xét tình hình bốn phía. Sau một lát, Lâm Quý đã dò xét xung quanh một vòng, không có chỗ nào kỳ quái. "Nến ở đây có vấn đề gì, chẳng lẽ có người đến sẽ tự động cháy lên hay sao?" Lâm Quý hơi tò mò lẩm bẩm trong miệng. Chung Tiểu Yến lại nói: "Không có kiến thức, đơn giản là cơ quan mà thôi." "Cái này còn đơn giản?" "Chẳng phải Lưu Sử Minh đó là người của Thiên Công phường sao? Loại cơ quan này ở Thiên Công phường còn rất nhiều, có cái gì đáng ngạc nhiên." Chung Tiểu Yến quệt lấy cái miệng nhỏ nhắn nói. Lâm Quý quay đầu nhìn Chung Tiểu Yến. "Ý của ngươi là nơi đây có liên quan đến Thiên Công phường?" "Này thì không nhất định, nhưng Lưu Sử Minh khẳng định biết gì đó." Chung Tiểu Yến phỏng đoán nói. Lâm Quý khẽ gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trên trần của hang động. Ngộ Nan vẫn còn ở phía trên đó. "Con lừa trọc nhỏ đó chắc sẽ có thủ đoạn tự bảo vệ, dù sao còn có quỷ ảnh ở đó, Lưu Sử Minh cũng không dám ra tay không kiêng nể gì cả." Lâm Quý có chút lo lắng trong lòng. Nhưng ngay sau đó, hắn lại mơ hồ nhớ tới lúc mới gặp gỡ lừa trọc nhỏ, lúc đó con lừa trọc này còn nói như đinh đóng cột rằng mình chưa bao giờ trải qua các loại ngăn trở gì gì. Lấy tính cách xấu xa của tên lừa trọc ngốc này xem ra, lúc ấy hơn phân nửa là kẻ này cố ý chọc giận Lâm Quý. "Tự cầu nhiều phúc đi." Lâm Quý thầm than một tiếng. Hiện tại bản thân mình khó bảo toàn, hắn tạm thời cũng không thể lo lắng đến Ngộ Nan. Không phát hiện xung quanh có chỗ nào khác biệt, Lâm Quý và Chung Tiểu Yến chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước thông đạo chật hẹp. Hai người nhìn theo con đường được ánh nến chiếu sáng, rời đi khoảng chừng trăm mét, phía trước chợt xuất hiện một cái cửa đá. Thạch môn này đã bị phá vỡ một nửa, nhìn qua mặt cắt, thạch môn này dày chừng hơn một thước, hơn nữa chất liệu hình như cũng không tầm thường. Lâm Quý thử đẩy bên thạch môn không bị phá vỡ, nhưng bất kể hắn dùng sức như thế nào, đều không thể rung chuyển nó mảy may. "Nặng thật." Xem xét chốc lát, Lâm Quý lại dẫn Chung Tiểu Yến, theo bên thạch môn bị phá vỡ, tiến vào một hang đá cũng không lớn. Hang đá này dài rộng ước chừng 7, 8 mét vuông, ở trong cùng hang đã có bày biện một bàn thờ. Trên sàn nhà phía trước bàn thờ có 2 cái bồ đoàn đầy bụi bặm. Phía trên bàn, có một pho tượng màu đen lớn một chút so với đầu người. Ở phía trước pho tượng, có bốn cây nến xắp xếp theo thứ tự. Bốn cây nến này đã tắt ba cái, chỉ vẹn vẹn có một cây nến bên trong cũng chỉ còn có non nửa đang cháy. Quỷ dị là, ánh nến trên cây nến này là lục sắc, bởi vậy khi nó chiếu rọi lấy toàn bộ hang đá, không khí âm u bầu càng tăng thêm vài phần. Đúng lúc này, Chung Tiểu Yến đột nhiên kéo ống tay áo Lâm Quý. "Lâm Quý, mau nhìn." "Nhìn cái gì?" "Ngươi xem thử pho tượng phía trước kia, có phải nó hơi giống quỷ ảnh lúc trước chúng ta đã gặp?"