Chương 166: Phùng Chỉ Nhược và lão điên

Sau lời nhắc nhở của Chung Tiểu Yến, lúc này Lâm Quý mới phát hiện, pho tượng trên bàn thờ kia thật sự khá giống với quỷ ảnh. Không, rõ ràng là nó giống hệt với quỷ ảnh lúc trước hắn đã nhìn thấy. Lâm Quý từng đối đầu ngắn ngủi với quỷ ảnh kia, đương nhiên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hơn so với Chung Tiểu Yến. Lâm Quý vuốt cằm suy nghĩ một lát, sau đó lại nhìn về phía Chung Tiểu Yến. “Nói như vậy, ta ngược lại có vài phần suy đoán.” “Suy đoán gì?” Chung Tiểu Yến vội vàng hỏi. Lâm Quý dẫn Chung Tiểu Yến đi tới trước bàn thờ, lúc này mới phát hiện bên cạnh pho tượng còn đặt một ít nến. Giống hệt ngọn nến lửa xanh đang cháy. “Lúc trước Lưu Sử Minh nói quỷ vực này là một đại trận, chưa chắc đã lừa gạt chúng ta.” Lâm Quý chỉ vào pho tượng màu đen, thấp giọng nói: “Nói không chừng thật sự là vậy, mà đại trận này, chính là vì phong ấn quỷ ảnh lúc trước.” “Vì phong ấn buông lỏng, cho nên mới để quỷ ảnh kia chạy ra ngoài?” Chung Tiểu Yến mở to hai mắt. Lâm Quý khẽ gật đầu: “Hẳn là như thế, điều này cũng giải thích tại sao quỷ ảnh kia chỉ hoạt động trong rừng, không thể rời đi.” Hắn chỉ vào ngọn nến chưa cháy hết trên bàn, nói: “Rất có thể phong ấn vẫn chưa hoàn toàn bị phá vỡ, nó muốn đi cũng không thể đi được.” Theo dòng suy nghĩ này, trong lòng Lâm Quý lập tức sáng tỏ. “Pho tượng này và bốn ngọn nến hẳn là thủ đoạn phong ấn nó!” “Đúng rồi, quỷ ảnh kia tuyệt đối là quỷ vật không thể nghi ngờ, quỷ vật vốn là hồn phách, vậy trong pho tượng này nhất định còn có một bộ phận ba hồn bảy phách của nó!” Chung Tiểu Yến cái hiểu cái không: “Ý của ngươi là, quỷ ảnh kia phá phong nhưng không phá phong hoàn toàn?” Lâm Quý có chút quái dị nhìn Chung Tiểu Yến, đầu óc đã thông suốt rồi sao? “Là ý tứ này, điều này cũng giải thích tại sao nó không có linh trí! Nếu người mất đi một trong số ba hồn bảy phách sẽ hôn mê bất tỉnh, thật ra đây là do mất đi linh trí, tinh khí suy nhược.” Phía sau hai người đột nhiên vang lên một giọng nữ có chút quen tai, tiếp lời Lâm Quý. “Nhưng quỷ vật vốn không có sinh cơ, càng không nói đến tinh khí, bởi vậy chỉ mất đi linh trí.” Hắn và Chung Tiểu Yến đột nhiên quay đầu lại, sau đó lập tức nhìn thấy một nữ nhân bịt mặt đi vào, trong tay đang xách lấy Ngộ Nan đang ủ rũ cuối đầu. “Ngộ Nan!” Lâm Quý thấy Ngộ Nan tứ chi và đầu rủ xuống, tưởng y đã xong đời rồi. Ai ngờ nghe được tiếng hét của Lâm Quý, Ngộ Nan lại ngẩng đầu, còn nhe răng cười. “Vị tỷ tỷ này đã cứu ta.” Trong lúc nói chuyện, nữ nhân bịt mặt rõ ràng liếc mắt, buông lỏng tay, khiến Ngộ Nan rơi xuống đất. “Hòa thượng này nhát gan như chuột, bảo hắn đi xuống đây với ta mà hắn không chịu, ta chỉ có thể kéo hắn xuống.” Ngộ Nan chạy lon ton đến bên cạnh Lâm Quý. “Tình huống phía trên thế nào? Tại sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây?” Lâm Quý nhỏ giọng hỏi. “Lưu Sử Minh chết tiệt kia muốn động thủ với ta, sau đó tỷ tỷ này đã xuất hiện.” Ngộ Nan có chút phấn chấn nói: “Tỷ tỷ rất lợi hại, đánh hai chiêu đã dọa Lưu Sử Minh chạy mất, sau đó nàng mang theo ta xuống đây.” Nghe Ngộ Nan nói như vậy, Lâm Quý có chút ngoài ý muốn nhìn về phía nữ nhân bịt mặt. Nhìn từ thân hình và giọng nói thì khá giống với nữ nhân che mặt lúc trước hắn nhìn thấy ở trong di tích. Lúc trước hắn còn không cảm thấy nữ nhân bịt mặt này lợi hại bao nhiêu, cho rằng nhiều lắm cũng chỉ là Đệ Ngũ cảnh, nhưng dễ dàng dọa lui Lưu Sử Minh Dạ Du cảnh như vậy, hiển nhiên vị này mặc dù không tới Đệ Lục cảnh thì cũng ít nhất là tu vi Đệ Ngũ cảnh đỉnh phong. “Đa tạ cô nương.” “Không cần, chỉ là nhấc tay mà thôi.” Nữ nhân bịt mặt vừa nói chuyện vừa đi tới bên cạnh đám người Lâm Quý, đứng ở trước bàn thờ. Cuối cùng nàng cũng cởi khăn mặt xuống, lộ ra cái miệng nhỏ nhắn và sống mũi rất cao. “Tỷ tỷ thật xinh đẹp.” Giọng Ngộ Nan vang lên. “Ta tên là Phùng Chỉ Nhược.” “Phùng tỷ tỷ thật xinh đẹp.” Ngộ Nan vội vàng sửa miệng. Lâm Quý khinh bỉ nhìn về phía Ngộ Nan, con lừa hói này có âm mưu gì đây. Nhưng y nói cũng không sai, Phùng Chỉ Nhược quả thật cũng khá đẹp, ngũ quan không tính là xuất chúng nhưng khi ghép lại với nhau lại vô cùng hài hòa. Rất hấp dẫn. Trên người nàng còn mang theo vài phần khí chất xuất trần, càng thêm vài phần quyến rũ. Nhưng đúng lúc này, Lâm Quý đột nhiên cảm giác bên hông đau đớn. Là bàn tay nhỏ bé của Chung Tiểu Yến. “Sao ngươi lại véo ta?” Lâm Quý bất mãn nói. “Trước mặt ta mà ngươi còn nhìn nữ nhân khác lâu như vậy, ngươi có ý gì?” “Chuyện này liên quan gì đến ngươi?” “Ta vì ngươi bỏ nhà đi, ngươi lại đối với ta như vậy?” Lâm Quý quả thực khó có thể tin được, cô nàng này trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Nhưng còn không đợi hắn phản bác, hắn đã nhìn thấy Phùng Chỉ Nhược đang hứng thú đánh giá hắn và Chung Tiểu Yến, sau đó lại khẽ gật đầu nói: “Tiểu cô nương này rất xinh đẹp, ngươi phải đối xử với người ta thật tốt, không thể đứng núi này trông núi nọ.” Nghe vậy, Lâm Quý dứt khoát lười giải thích. Ngay sau đó, bọn họ lại bị động tác của Phùng Chỉ Nhược hấp dẫn ánh mắt. Chỉ thấy Phùng Chỉ Nhược cầm lấy ngọn nến trên bàn, sau khi thắp lên, nhỏ vài giọt sáp xuống đế nến, sau đó lại đặt nến vào. “Đây là làm gì?” Lâm Quý có chút tò mò. “Suy đoán lúc trước của ngươi không sai, nến này là để phong ấn của quỷ ảnh kia, dựa theo tình huống ban đầu, mỗi lần đổi nến, hẳn là đốt ba mươi ba năm mới tắt.” Lâm Quý vội vàng truy hỏi: “Một ngọn nến có thể thiêu đốt ba mươi ba năm? Đây là nơi nào? Quỷ ảnh kia có thân phận gì?” “Một vị tà tu hơn một ngàn năm trước, ta không nhớ rõ tên, chỉ nhớ người ta gọi là lão điên.” Phùng Chỉ Nhược lại cầm lấy ngọn nến thứ hai làm như lúc nãy, vừa nói với Lâm Quý: “Lão điên là một nhân vật vì tu luyện tà pháp mà móc tròng mắt của mình ra nuốt sống.” “Tà pháp gì mà phải ăn tròng mắt của bản thân?” “Đó chỉ là một câu đùa giỡn, nhưng lúc đùa giỡn người nọ thề son sắt, nói chắc như đinh đóng cột. Mà tính cách của lão điên rất cố chấp, lại rất nghiêm túc.” Trên mặt Phùng Chỉ Nhược nổi lên vài phần ý cười. “Sau khi ăn tròng mắt của mình, lão mới phát hiện tà pháp này là gạt người, vì thế lão đã phát điên.” “Ta cảm thấy lúc ông ấy quyết định móc tròng mắt của bản thân là đã điên rồi.” Lâm Quý theo bản năng nói. “Phì, ngươi nói cũng có vài phần đạo lý.” Phùng Chỉ Nhược không nhịn được cười khẽ hai tiếng, lại tiếp tục nói: “Từ đó về sau, ánh mắt đã trở thành cấm kị của lão, ai nhìn vào mắt lão, lão sẽ cảm thấy người nọ đang cười nhạo lão, vì thế nên lão muốn chém giết người ta.” “Chỉ là thực lực của lão già này quá mạnh, người có thể đánh lão thì không thể tìm được lão, người có thể tìm được lão đều là lão cố ý để bị tìm được.” Lời này có chút khó nghe, nhưng Lâm Quý vẫn hiểu. Lão điên này chuyên chọn quả hồng mềm để nhéo. Phùng Chỉ Nhược đã cầm lấy ngọn nến thứ ba. “Nói tóm lại, nếu không phải lúc ấy sư phụ của lão, lão tổ Khôi Lỗi môn ra tay, còn không biết lão điên này sẽ tiêu dao bên ngoài bao lâu.” “Sau khi bị lão tổ Khôi Lỗi môn đánh bại, phát hiện lão điên này tu tà pháp đoạt xá, bởi vì sợ tàn hồn của lão chạy ra khỏi, cho nên mới thiết lập phong ấn ở chỗ này, yên diệt nhục thân thành pho tượng, vĩnh viễn phong ấn hồn phách ở đây.” Trong lúc nói chuyện, Phùng Chỉ Nhược đã cầm lấy ngọn nến thứ tư. “Thay thế ngọn nến cuối cùng này, chuyện này coi như đã kết thúc.”