Chương 167: Quỷ vương điên

Một lát sau, Phùng Chỉ Nhược đã thay ngọn nến ở giá nến cuối cùng bằng một ngọn nến mới. Ngay trong nháy mắt ngọn nến được đặt vào trên đế nến, tượng gỗ trên bàn thờ đột nhiên hiện lên ánh sáng dìu dịu. Ngay sau đó là một cỗ lực hút dữ dội. Trong một hơi thở, tất cả quỷ khí trong thạch thất đều bị hút vào bức tượng gỗ màu đen. Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu. Lâm Quý có thể cảm nhận rõ ràng quỷ khí đang điên cuồng theo thông đạo phía sau vọt vào trong thạch thất, sau đó tất cả đều bị nhét vào trong tượng gỗ màu đen. Quá trình này kéo dài gần một phút. Đột nhiên, Phùng Chỉ Nhược khoát tay áo, ngăn phía trước đám người Lâm Quý, lui vào góc thạch thất. “Cúi đầu!” Ba người Lâm Quý làm theo. Sau đó, từ khóe mắt, Lâm Quý nhìn thấy bóng đen trong rừng lúc trước, nương theo quỷ khí bay vào trong thạch thất, sau đó giống như bị vòng xoáy cắn nuốt, tiến vào trong tượng gỗ màu đen. Cộc cộc cộc... Trên bàn thờ, tượng gỗ màu đen bắt đầu rung động, tiếng vang cũng không tính là quá lớn, nhưng trong thạch thất yên tĩnh này lại rất dễ gây chú ý. Cuối cùng, một lát sau, tượng gỗ cũng đã yên ổn lại. Ánh lửa màu xanh lá cây trong nến lắc lư vài cái, sau đó cũng khôi phục bình tĩnh. “Kết thúc rồi.” Phùng Chỉ Nhược thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn về phía đám người Lâm Quý, nói: “Đi thôi, không cần quan tâm đến nơi này nữa, sẽ có người của Thiên Công Phường đến gia cố phong ấn, đây vốn là trách nhiệm của bọn họ.” Nghe nói như vậy, tâm tư Lâm Quý lại khẽ động. “Lại là Thiên Công Phường? Lưu Sử Minh lúc trước là xảy ra chuyện gì?” “Chỉ là một tiểu tử ngốc ngấp nghé hồn phách của lão điên mà thôi.” Phùng Chỉ Nhược nhẹ giọng nói: “Hắn hẳn là người được phái tới gia cố phong ấn, nhưng lại nổi ý đồ xấu, nên mới gây ra rắc rối lớn như vậy.” “Hắn chỉ là Đệ Ngũ cảnh mà dám lớn mật như vậy?” Lâm Quý không thể tin được. “Nếu phong ấn không thành vấn đề, lão điên chỉ là một tượng gỗ, tóm lại có vài phần khả năng luyện hóa.” Nói đến đây, trong ánh mắt Phùng Chỉ Nhược nổi lên vài phần biến hóa. “Hình như ngươi sắp đột phá Dạ Du cảnh, ta khuyên ngươi một câu, tu luyện nguyên thần chỉ có thể dựa vào bản thân, ngàn vạn lần không nên tính toán hồn phách của người khác.” “Ý ngươi là sao?” Lâm Quý ngẩn người. Phùng Chỉ Nhược trầm giọng nói: “Nguyên thần là hồn phách thứ hai của tu sĩ, hoặc nói là ý thức kéo dài, nhưng bản chất vẫn là hồn thể. Có tu sĩ vì tu luyện nguyên thần, đi chém giết những tu sĩ khác, luyện hồn đoạt phách, lại dùng tà pháp luyện hóa, tăng cường bản thân.” Đây là lần đầu tiên Lâm Quý nghe được chuyện này. “Vậy Lưu Sử Minh là muốn làm như vậy?” “Hẳn là như thế.” Phùng Chỉ Nhược gật đầu, lại nói: “Làm như vậy tất nhiên nguyên thần sẽ tiến cảnh rất nhanh, nhưng loại vật hồn thể này vốn là tồn tại thuần túy nhất, phương pháp luyện hồn chỉ làm cho nguyên thần bị vấy bẩn.” “Cuối cùng thì sao?” “Lão điên dám móc tròng mắt của bản thân là bởi vì lão dùng phương pháp luyện hồn để đột phá Đệ Lục cảnh Nhật Du cảnh, từ đó về sau chuyện đã không thể vãn hồi.” Nói đến đây, Phùng Chỉ Nhược khẽ thở dài một tiếng. “Lão vốn là thiên kiêu của Khôi Lỗi Môn, nhưng ở Dạ Du cảnh khốn đốn vài năm, nghe một ít lời châm chọc của những người xung quanh, vì thế mới đi vào tà đạo.” Trong lúc nói chuyện, mấy người đã rời khỏi thạch thất. Chung Tiểu Yến đi theo bên cạnh Lâm Quý, lúc đi ra cửa đá, nàng vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó hơi nhíu mày. “Kỳ quái.” “Có chuyện gì sao?” Lâm Quý theo bản năng hỏi. Chung Tiểu Yến chỉ vào bàn thờ trong thạch thất phía sau. “Những ngọn nến trong giá nến, có phải đốt quá nhanh không?” Nghe nói như vậy, vẻ mặt mấy người ở đây cũng hơi cứng lại. Lâm Quý nhìn vào, lúc này mới phát hiện mới chỉ nói mấy câu, ngọn nến vừa mới thay đã cháy mất một phần ba. “Sao lại như vậy?!” Lần đầu tiên trên mặt Phùng Chỉ Nhược xuất hiện vẻ khiếp sợ. Nàng bước nhanh trở lại thạch thất, chăm chú quan sát một lát, ngay sau đó sắc mặt đại biến. “Đi!” Dứt lời, nàng đã rời khỏi thạch thất trước. Ba người Lâm Quý cũng vội vàng đuổi theo. Bốn người cùng nhau từ trong hang động trở lại mặt đất, bên ngoài trời đã sáng tỏ, quả nhiên đại trận quỷ vực lúc trước đã thật sự biến mất. Nhưng Phùng Chỉ Nhược không dừng lại chút nào, tùy tiện tìm một phương hướng rồi bắt đầu bỏ chạy. Ba người Lâm Quý đuổi theo phía sau, mặc dù Phùng Chỉ Nhược phía trước rõ ràng đã cố ý chậm lại một chút, nhưng Lâm Quý vẫn không thể không xách Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan lên mới có thể để bọn họ đuổi kịp. Đại khái lúc chạy ra ngoài ba bốn mươi dặm. Phía sau đột nhiên xuất hiện một trận cuồng phong khiến Lâm Quý lảo đảo. Phùng Chỉ Nhược ở phía trước dừng bước. Lâm Quý dừng lại theo, lúc này mới phát hiện, cuồng phong lúc trước thế đi không giảm, bao trùm toàn bộ tầm mắt của hắn, hơn nữa càng đi càng xa. Phóng mắt nhìn lại, địa phương xung quanh có thể nhìn thấy, dường như mặt đất đã hoàn toàn bị xốc lên, cây cối gãy đổ, cỏ dại đầy trời. Lại nhìn về phía quỷ vực đại trận lúc trước. Hắc khí đã phóng lên trời, thật lâu không tan. Đây là lần đầu tiên Lâm Quý không cần dùng thần thức dò xét, không cần mở ra linh nhãn mà có thể trực tiếp dùng mắt thường nhìn thấy quỷ khí. “Vậy mà lão điên đã thoát khốn.” Mặt Phùng Chỉ Nhược không chút thay đổi nói. “Làm sao có thể? Không phải phong ấn kia...” “Ta cũng không biết, ta vốn là tiện đường giải quyết việc này, bốn cây nến kia không dùng được, ta cũng bất lực.” Phùng Chỉ Nhược giải thích, lại suy đoán: “Có thể là đệ tử Thiên Công Phường chạy trốn kia đã động tay động chân gì đó, tiền thân của Thiên Công Phường chính là Khôi Lỗi Môn ngàn năm trước, hắn có thể được phái đi xử lý việc này, hẳn là có truyền thừa.” “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Lâm Quý không nhịn được hỏi. Phùng Chỉ Nhược khẽ lắc đầu. “Không biết, nhưng tuyệt đối không nên chạm mặt lão điên đó là được. Mặc dù chỉ còn lại hồn thể, lại bị phong ấn nhiều năm như vậy, nhưng lão già này ít nhất cũng là một quỷ vương.” “Đệ Thất cảnh?” Sắc mặt Lâm Quý cực kỳ khó coi. Đối với sự đáng sợ của quỷ vương, Lâm Quý hiểu rất rõ. Hơn nữa đây còn không phải là loại biết kinh sợ như quỷ vương Lương Thành. Rõ ràng quỷ vương Lương Thành đã bị Trấn Yêu Tháp giam đến sợ hãi, mới có thể kiêng kỵ Giám Thiên Ti không thôi. Nhưng lão điên này lại không giống, đây là một kẻ hung ác dám móc tròng mắt để ăn vặt. Bị nhốt ngàn năm một lần thoát khốn, ai cũng không biết lão sẽ làm ra chuyện gì. Phùng Chỉ Nhược lại nhìn về phía Lâm Quý. “Ngươi cũng không cần lo lắng như vậy, Thái Nhất môn và Tam Thánh động sẽ không ngồi yên nhìn lão điên làm loạn Tương Châu, Giám Thiên Ti hẳn cũng sẽ sai cao thủ đến đây. Thực lực của lão điên đã suy yếu rất nhiều, chắc sẽ không nhấc nổi sóng quá lớn.” “Nhưng tóm lại lão cũng là một quỷ vương điên.” Lâm Quý khẽ lắc đầu. Phùng Chỉ Nhược khẽ thở dài, xua tay nói: “Ta đi đây, các ngươi tự mình cẩn thận một chút.” “Chậm đã.” Lâm Quý gọi nàng lại, có chút tò mò hỏi: “Mạo muội hỏi một chút, Phùng cô nương sao lại biết rõ chuyện ngàn năm trước như vậy, dám hỏi Phùng cô nương xuất thân từ nơi nào?” “Trước kia ta là người của Thái Nhất môn.” Phùng Chỉ Nhược cười cười, không hề che giấu chút nào. “Nhưng đó là chuyện rất lâu trước kia, bây giờ ngoại từ bản lĩnh trên người vẫn là truyền thừa của Thái Nhất môn ra, còn lại cũng không liên quan gì đến bọn họ.” “Bây giờ, ta chỉ là Phùng Chỉ Nhược, thế thôi.”