Chương 168: Chuyển thế bí ẩn

Dường như thấy Lâm Quý còn muốn hỏi tiếp, Phùng Chỉ Nhược lắc đầu nở nụ cười, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi. Cho đến khi bóng lưng của nàng biến mất trong mắt ba người Lâm Quý, Chung Tiểu Yến mới khiếp sợ nói: “Rất lâu trước kia? Đó là bao lâu, trăm năm hay ngàn năm?” “Có trời mới biết, nhưng cũng không thể sống lâu hơn ngàn năm chứ, đúng không?” “Chỉ là chuyển thế mà thôi.” Ngộ Nan chắp hai tay, trên mặt lộ ra vài phần nghiêm túc hiếm thấy. Lâm Quý còn chưa từng thấy qua bộ dạng này của Ngộ Nan, có chút tò mò nói: “Ngộ Nan, hình như ngươi rất bất mãn?” Ngộ Nan gật đầu: “Chuyển thế là phương pháp giấu trời, tổn thương thiên lý, càng phá hỏng sự hài hòa của con người.” “Ngươi là bất mãn vì những đứa bé bị tu hú chiếm tổ chim khách?” Lâm Quý hơi nhướng mày. Nhân vật chuyển thế trùng sinh, Lâm Quý cũng đã gặp qua mấy vị. Tà Phật thiện ác thân, Thiên Cơ đạo nhân đều là nhân vật chuyển thế sống hơn một ngàn năm. Nhưng trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy, hết kiếp này lại đầu thai, sống tiếp kiếp khác? Tóm lại là phải trả một cái giá không nhỏ. Nghe Lâm Quý nói, Ngộ Nan lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu. “Tiểu tăng xuất thân từ Tây Phương, lại đi dạo ở Duy Châu vài năm.” “Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.” “Cũng không phải tiểu tăng hỏi một đằng trả lời một nẻo, mà là phương pháp chuyển thế của Phật môn ở Tây Phương cũng không tính là hiếm thấy.” Ngộ Nan cúi đầu. Giọng nói của y có mấy phần nặng nề. “Tiểu tăng không biết phương pháp chuyển thế của Trung Nguyên được thực hiện như thế nào, nhưng tiểu tăng đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Phật môn.” “Ồ?” Lâm Quý có chút tò mò. Ngộ Nan ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Quý, mặt không chút thay đổi. “Lấy thai nhi sắp sinh từ trong bụng mẹ, khắc dày đặc mật văn chuyển thế, rồi đặt nó trở lại.” “Đợi đến khi người mẹ tắt thở, thai nhi sẽ mượn thi thể người mẹ giữ lại tiên thiên linh khí, dùng cái này bảo đảm tư chất tu luyện của thân thể chuyển thế.” Dừng một chút, Ngộ Nan lại khẽ thở dài. “Nói ra chỉ là dăm ba câu, nhưng thống khổ và thê thảm trong đó cũng khó có thể diễn tả hết được. Tiểu tăng thấy nhiều bi kịch nhân gian, nhưng duy chỉ có một lần đó, nhìn thấy người mẹ kia thống khổ khóc lóc kêu rên, làm cho tiểu tăng không đành lòng nhìn lại.” Nghe Ngộ Nan tự thuật đơn giản, trong lòng Lâm Quý lại không khỏi rùng mình. “Ta biết ngươi sẽ không gạt ta, nhưng chuyện ngươi nói, không giống như tác phong mà Phật môn nên có.” Trên mặt Ngộ Nan lại hiện lên vài phần trào phúng. Dường như đang trào phúng Lâm Quý, lại giống như đang trào phúng xuất thân Phật môn của mình. “Tương lai nếu thí chủ đi Duy Châu, đến Phật quốc, sau khi tận mắt nhìn thấy, hẳn là có thể hiểu được lời tiểu tăng nói, chẳng quá đó chỉ là trường hợp Phật giáo tà pháp.” “Cái gọi là Phật, cũng chỉ là một cái miệng ngậm hoa sen, về phần Phật môn ở Tây Phương, cũng chỉ là một đám người mà thôi. Có người thì sẽ có tranh chấp, có thiện có ác, có từ bi độ người, cũng có người để cho người trong thiên hạ độ mình, khó mà quơ đũa cả nắm.” Ngộ Nan thấp giọng thở dài. “Mấy năm nay ở Tây Phương, kinh Phật tiểu tăng đọc không ít, nhưng duy chỉ suy nghĩ rõ một đạo lý.” “Đạo lý gì?” “Cái gì mà tà không thắng được chính, địt mẹ nó tất cả chỉ là lừa gạt.” Dứt lời, Ngộ Nan lại chắp hai tay lại, cúi đầu rũ mắt. “A Di Đà Phật, tiểu tăng mất bình tĩnh.” Lâm Quý lại cười cười, hắn nhớ tới đại sư Hành Si, ngày đó cáo biệt, đại sư Hành Si nói muốn đi Tây Phương xem một chút. Nhưng bây giờ xem ra, Tây Phương chưa chắc đã tốt như trong tưởng tượng. Huống hồ Phật môn còn như thế, vậy Đạo môn thì sao? Tất cả cũng chỉ là người mà thôi, là người thì sẽ có thiện ác, đều trong một ý niệm. ... Ba người họ tìm một chỗ ẩn nấp, trốn đến chạng vạng. Cho đến khi quỷ khí ngút trời ở xa xa cuối cùng cũng tiêu tán, bọn họ mới lấy ra bản đồ chuẩn bị đi tiếp. Lâm Quý cũng dành thời gian nói chuyện của quỷ vương điên cho Giám Thiên Ti, dùng linh bồ câu đưa đến Tương Thành, về phần Giám Thiên Ti sẽ xử lý như thế nào thì cũng không liên quan gì đến Lâm Quý. Trùng hợp là, hướng mà ba người chạy trốn vừa vặn là hướng mà họ sẽ đi. Lâm Quý cầm bản đồ nhìn nửa ngày mới phát hiện, huyện thành gần nhất ở phía trước chỉ cách hơn một trăm dặm. “Nếu chúng ta đi hết tốc lực, đêm nay sẽ có thể qua đêm ở huyện Ngọc Tuyền.” Lâm Quý thật sự không muốn ngủ ở ngoài trời hoang dã nữa, ở trong thành sẽ an toàn hơn một chút. Cho đến lúc này, hắn vẫn không rõ ba người bọn họ rốt cuộc đã bị cuốn vào trong đại trận quỷ vực như thế nào. Nếu đại trận quỷ vực đã tồn tại vài ngày, bọn họ đi tới đó không có lý do gì mà không phát hiện ra. Nhưng hết lần này tới lần khác, đến ban đêm mới xảy ra chuyện. Không thể hiểu nổi. Đến đêm khuya, cuối cùng ba người Lâm Quý cũng tiến vào huyện Ngọc Tuyền. Sau khi tìm được một nhà trọ và thuê ba phòng, ăn cơm tối xong, Lâm Quý lập tức trở về phòng của mình. Hắn không có tâm tư đi ngủ, mà là bắt đầu tu luyện. Ở trong phòng lấy tay thay kiếm, khoa tay múa chân ba thức đầu tiên của Thất Tinh Kiếm Quyết. Hắn đã có thể dễ dàng thi triển ba kiếm Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, hơn nữa uy lực còn khá không tầm thường. Mặc dù Dẫn Lôi Kiếm Quyết của hắn có lực sát thương lớn, nhưng tiêu hao cũng lớn, không thể sử dụng như thủ đoạn thông thường, mà Thất Tinh Kiếm Quyết này là mượn tinh thần lực thi triển, tiêu hao rất nhỏ đối với Lâm Quý. Hắn lại dùng thần thức nội thị. Hắc khí trong ngực lại nồng đậm vài phần, tốc độ tăng trưởng của hắc khí này còn nhanh hơn một chút so với tưởng tượng của Lâm Quý. Sắc mặt của hắn có chút khó coi. “Lúc trước là ta quá mức lạc quan, Tà Phật Ấn chết tiệt này dường như đang thôn phệ linh khí trong cơ thể ta để tăng trưởng, mặc dù lượng cắn nuốt nhỏ đến mức dường như ta không phát hiện được, nhưng nó mỗi thời mỗi khắc đều đang tăng cường.” “Lúc trước ta cảm thấy có Xá Lợi Tử của đại sư Chương Di giảm bớt, hẳn là còn hơn hai năm nữa… nhưng bây giờ thì chưa chắc.” Đè xuống sự lo lắng và phiền não trong lòng, Lâm Quý lại nội thị nguyên thần ở đan điền của mình. Tứ chi và đầu của nguyên thần đã rõ ràng hơn không ít, không giống như lúc trước chỉ là năm bướu lồi lên. “Kỳ quái, dựa theo tốc độ tăng trưởng của nguyên thần lúc trước, hẳn không nên nhanh như vậy.” Lâm Quý khẽ nhíu mày. Đây là chuyện tốt, nhưng tốc độ tăng trưởng bất thường lại khiến trong lòng hắn có chút hoài nghi. Nhưng Lâm Quý cũng không biết đây là xảy ra chuyện gì. Hắn lại cẩn thận quan sát nguyên thần một lát, sau đó mới thu hồi thần thức, thở dài một hơi. “Thôi, sớm đột phá Đệ Ngũ cảnh cũng không phải chuyện xấu.” Trong lúc tu luyện, một đêm nhanh chóng trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Lâm Quý đã đi xuống lầu. Gọi tiểu nhị cho một bát mì dương xuân và hai ba món nhắm phụ, sau đó tìm một chỗ ngồi ở lầu một nhà trọ. Vốn dĩ hắn còn định dừng lại ở huyện Ngọc Tuyền một ngày, nhưng đêm qua sau khi phát hiện hắc khí trong ngực lại tăng lên, Lâm Quý có chút đứng ngồi không yên. Đây là tai họa ngầm lớn nhất của hắn, nhất định phải sớm nghĩ biện pháp giải quyết. Trong lúc Lâm Quý ăn mì, Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến cũng đi xuống. Dường như cả hai được nghỉ ngơi đẩy đủ, tinh thần rất tốt. Nhưng ngay khi ba người đang ngồi quanh bàn ăn sáng, một đội bộ khoái lại vội vàng đi ngang qua cửa. Đám bộ khoái kia sắc mặt khẩn trương, trong đó còn có hai bộ khoái lâm vào hôn mê, được người cõng trên lưng. “Hình như đã xảy ra chuyện.” Ngộ Nan thuận miệng nói. Chung Tiểu Yến có chút rục rịch muốn xem thử, nhưng thấy Lâm Quý không có động tĩnh, nàng cũng không tiện đi ra ngoài hỏi thăm. “Ngươi không đi hỏi một chút có chuyện gì xảy ra sao?” Chung Tiểu Yến nhỏ giọng hỏi. “Chuyện ở huyện Ngọc Tuyền tự nhiên có bộ đầu và yêu bộ ở đây đến giải quyết, ta cần gì phải nhúng tay vào?” Dường như Chung Tiểu Yến có chút bất mãn, bĩu môi, nhưng cũng không nói gì. Lâm Quý ăn xong mì, buông bát đũa xuống. Nhìn đám bộ khoái ngoài cửa đã đi xa, nói chung trong lòng cũng có vài phần tò mò. Thế nhưng khi thần thức của hắn dò xét đến trên người những bộ khoái đó, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi. “A?!” Sự khác thường của Lâm Quý nhanh chóng thu hút sự chú ý của Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan. “Lâm thí chủ, có chuyện gì sao?” Chung Tiểu Yến thì mở to hai mắt, chờ mong nhìn về phía Lâm Quý. Loại chuyện chủ trì công đạo, hành hiệp trượng nghĩa này, làm sao nàng có thể bỏ qua? Sắc mặt Lâm Quý tối sầm lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. “Việc này không thể mặc kệ được, không ngờ đã đi đến Tương Châu mà còn có thể đụng phải người quen cũ.”