Chương 169: Gặp lại Hồ Phỉ Nhi

Lâm Quý đứng dậy bước ra khỏi nhà trọ trước, Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan vội vàng đuổi theo. “Xảy ra chuyện gì vậy? Người quen cũ nào?” Rõ ràng Chung Tiểu Yến rất hứng thú. “Ta cũng không dám chắc chắn, nhưng chuyện này đại khái cũng đã tám chín phần mười, chúng ta đi huyện nha rồi nói sau.” Trong lúc nói chuyện, tay Lâm Quý lại theo bản năng đặt ở ngực. Chính xác mà nói, là hắn đang cách quần áo chạm vào Nhân Quả Bộ chưa bao giờ rời khỏi người. Hắn có thể cảm nhận được dường như Nhân Quả Bộ cũng có chút phản ứng. Rất nhanh, ba người đã đi tới huyện nha. Lâm Quý không nói hai lời treo Du Tinh Lệnh ở bên hông, sau đó thông suốt không trở ngại đi tới trong đại sảnh. Trong đại sảnh, mọi người đang kiểm tra cơ thể của hai gã bộ khoái hôn mê đang được đặt trên mặt đất. Khi thấy có người lạ xông vào, huyện lệnh huyện Ngọc Tuyền đang chuẩn bị lên tiếng quát tháo, nhưng ngay sau đó đã bị bộ đầu bên cạnh ngăn lại. “Tề Khả, bộ đầu huyện Ngọc Tuyền, gặp qua Du Tinh quan đại nhân.” “Du Tinh quan?” Huyện lệnh cả kinh, đông đảo bộ khoái cũng hoảng sợ. Sau đó bọn họ nhìn thấy lệnh bài Lâm Quý treo ở bên hông. Còn không đợi bọn họ khom người hành lễ, Lâm Quý đã lắc đầu nói: “Không cần đa lễ, ta chỉ là đi ngang qua.” Dứt lời, Lâm Quý trực tiếp đi tới bên cạnh hai gã bộ khoái đang hôn mê. Hắn vén quần áo lên, đưa tay ấn vào bụng, sau đó Lâm Quý híp mắt, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt. Nhìn thấy cảnh này, bộ đầu Tề Khả hỏi: “Đại nhân biết thủ hạ của ta bị thương như thế nào sao? Mấy ngày gần đây trong huyện đã có vài đứa trẻ bị mất tích, hai thủ hạ của ta là đi điều tra vụ án này mới xảy ra chuyện.” Lâm Quý đứng dậy, nhìn về phía Tề Khả. “Tám phần những đứa mất tích đã chết, việc này hẳn là do một hồ yêu thích ăn gan thận gây ra.” “Hồ yêu?!” Lâm Quý khẽ gật đầu, sắc mặt càng thêm âm trầm. “Thiếu gan thận, lại không có ngoại thương, đây là thủ đoạn của hồ yêu hồ tộc Thanh Khâu! Hồ Phỉ Nhi, Hoa Bà Bà!” Lúc trước ở huyện Thanh Dương, Lâm Quý đã sắp chém giết được Hồ Phỉ Nhi, nhưng cuối cùng lại bị Hoa Bà Bà bức bách, không thể không trơ mắt nhìn chúng nó bình yên rời đi. Việc này trong Nhân Quả Bộ còn có ghi chép, ngày đó Lâm Quý đã khăng khăng muốn báo thù cho một nhà Lưu viên ngoại đã chết oan ở huyện Thanh Dương. Hôm nay lại gặp phải vụ án tương tự, làm sao hắn có thể buông tha? Lâm Quý lại nhìn về phía Tề Khả, hỏi: “Hồ yêu ở trong huyện các ngươi đã quấy phá bao lâu rồi? Có nhân chứng nào không?” “Có! Có!” Tề Khả vội vàng gật đầu, lại vẫy vẫy tay. Một bộ khoái hơi thấp bé đứng dậy. “Đại nhân...” “Nói những gì ngươi đã nhìn thấy cho ta nghe một chút.” “Thưa đại nhân, đại khái là ba ngày trước, lúc tiểu nhân tuần tra đêm có nghe được tiếng trẻ con khóc, vì thế đi dò xét. Sau đó ta nhìn thấy một đạo thân ảnh bắt đứa trẻ kia chạy ra khỏi thành.” “Chỉ là một người thôi sao?” Lâm Quý lặp đi lặp lại xác nhận. “Không sai, ta chỉ nhìn thấy một người.” Lâm Quý khẽ gật đầu, lại nói: “Việc này tạm thời các ngươi không giúp được gì, cứ giao cho ta, bất kể có giải quyết được hay không, ta đều sẽ cho các ngươi một kết quả, để các ngươi dễ sửa sang lại hồ sơ.” “Phiền toái Du Tinh đại nhân.” Huyện lệnh và bộ đầu vội vàng hành lễ. “Không cần, việc này vốn nằm trong phận sự của ta.” ... Rời khỏi huyện nha, Lâm Quý mang theo Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan đi ra khỏi huyện Ngọc Tuyền. “Lâm Quý, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói chúng ta nghe một chút đi.” Chung Tiểu Yến không khỏi tò mò hỏi. Ngộ Nan ở một bên cũng dựng thẳng lỗ tai lên. Lâm Quý nhanh chóng kể lại một lần chuyện xảy ra ở huyện Thanh Dương. Sau khi nói xong, Lâm Quý lại nói: “Thiếu gan thận, hơn phân nửa là do Hồ Phỉ Nhi thích thủy mộc tương sinh gây ra. Lúc ấy nàng cũng chỉ vừa mới hóa hình, tu vi Đệ Tam cảnh, nếu không phải có mẹ nàng ở đó, nàng đã sớm đền tội.” “Nghe bộ khoái kia nói chỉ có một mình Hồ Phỉ Nhi, Hoa Bà Bà mẹ nàng không có ở đây, lần này nàng chạy không thoát.” Lâm Quý âm thầm nắm chặt nắm tay. Một nhà Lưu viên ngoại huyện Thanh Dương, còn thêm tính mạng của hai người trong huyện. Khoản nợ này hắn phải đòi lại. Ngộ Nan lại hỏi: “Ngươi biết Hồ Phỉ Nhi đó ở đâu sao?” “Ta tự có thủ đoạn.” Lâm Quý không giải thích. Hồ Phỉ Nhi và Hoa Bà Bà đều có trong Nhân Quả Bộ, bởi vậy một khi tiếp cận đến phạm vi nhất định, Lâm Quý có thể cảm ứng được một chút từ trong Nhân Quả Bộ. Giống như thiên phú của Ngộ Nan, nhắm mắt lại có thể tìm được con đường mình muốn. Chỉ cần không phải cách nhau quá xa, trong minh minh, Lâm Quý có thể mơ hồ cảm giác được vị trí đại khái của Hồ Phỉ Nhi. Thấy Lâm Quý không muốn nói, hai người Ngộ Nan cũng không hỏi nữa. Ba người cùng nhau ra khỏi huyện thành, Lâm Quý dựa theo cảm ứng trong lòng, theo đường chính một đường đi về phía trước. Đi khoảng ba năm dặm, đối diện đột nhiên xuất hiện một nữ tử, nữ tử kia chậm rãi đi về phía huyện Ngọc Tuyền. Lâm Quý vốn còn không coi trọng, chỉ coi là người đi đường đi ngang qua. Nhưng khi hai bên lướt qua, Lâm Quý lại dừng bước, quay đầu lại. Vừa vặn, nữ tử kia cũng giống như nhận ra Lâm Quý, cũng quay đầu nhìn lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra ngoài ý muốn. “Phỉ Nhi cô nương đây là muốn đi vào huyện ăn một bữa tiệc trẻ con sao?” Lâm Quý rút trường kiếm ra. “A? Là ngươi?!” Ánh mắt Hồ Phỉ Nhi ngưng tụ. Ngay sau đó, nàng xoay người bỏ chạy, trực tiếp chui vào trong rừng rậm bên cạnh đường lớn. “Còn muốn chạy!” Trong mắt Lâm Quý lộ ra sát ý, một cước điểm đất, cả người đã bay vút ra, thẳng về phía Hồ Phỉ Nhi. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đi tới phía sau Hồ Phỉ Nhi. Trong lòng đọc thầm Bắc Cực Công, ba đạo tinh thần lực đã gia thân. “Thiên Xu Kiếm!” Một đạo kiếm quang màu xanh từ kiếm phong của Thiên Cương kiếm bay ra. Hồ Phỉ Nhi đang chạy trốn dường như nhận ra cái gì đó, vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy Lâm Quý cách nàng không quá mười thước. “Sao lại nhanh như vậy?!” Nàng sợ tới mức kinh hô một tiếng, sau đó chỉ nhìn thấy kiếm quang kia cách nàng càng ngày càng gần. Lâm Quý dồn ép quá chặt, ngay cả né tránh nàng cũng không dám, chỉ có thể hóa thành yêu thân. Một con Tam Vĩ Yêu Hồ khổng lồ xuất hiện, nhưng ngay sau đó, kiếm quang đã đánh vào trên bộ lông đỏ rực trên lưng nàng. “A!” Hồ Phỉ Nhi hét thảm một tiếng, máu bắn tung tóe khắp nơi, nhưng nàng lại cố nén đau đớn, tiếp tục chạy trốn. “Khi đó ngươi cũng chỉ là Đệ Tam Cảnh, bây giờ sao có thể lợi hại như vậy?!” “Ngươi đừng chạy, ta sẽ giải thích tỉ mỉ cho ngươi.” Lâm Quý lại chém ra một kiếm. Hồ Phỉ Nhi hoàn toàn không thể tránh được, kiếm thương trên lưng lại có thêm một đạo. “Lâm bộ đầu! Ta với ngươi lại không có thâm cừu đại hận, cần gì phải dồn ép không tha?” “Ngươi giết một nhà Lưu viên ngoại huyện Thanh Dương, còn giết hai thủ hạ của Lâm mỗ, cái này gọi là không oán không cừu sao?” “Chẳng qua chỉ là người bình thường mà thôi!” “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tiểu yêu Đệ Tam cảnh, còn có thể cao quý hơn người sao?” Dứt lời, thân hình Lâm Quý nhanh hơn vài phần. Đạp Vân Ngoa dưới chân đã được rót vào linh khí, trên người cũng mơ hồ được gió nhẹ của Phù Diêu Quyết mang hắn tiến về phía trước. Tốc độ như vậy, cho dù là so với tu sĩ Dạ Du cảnh, cũng không kém hơn bao nhiêu. Huống chi chỉ là đuổi theo một con yêu hồ ba đuôi. Sau vài hơi thở, Lâm Quý đã đi tới phía sau Hồ Phỉ Nhi!