Chương 170: Bây giờ không giống ngày xưa

Hồ Phỉ Nhi cảm nhận được kình phong phía sau, nàng kinh hoảng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy trường kiếm mang theo kiếm quang sáng ngời, cách nàng càng ngày càng gần! “Không!” Nàng kêu lên thảm thiết, nhưng rốt cuộc cũng không kịp né tránh, chỉ có thể miễn cưỡng vặn vẹo thân thể. Một kiếm hạ xuống, ba cái đuôi của hồ yêu đồng loạt rơi trên mặt đất, máu tươi phun ra như không cần tiền. “Đuôi của ta!” Tiếng kêu của Hồ Phỉ Nhi càng lúc càng thê thảm. Toàn bộ tu vi của Hồ tộc Thanh Khâu đều ở trên đuôi, một cái đuôi là một tầng cảnh giới, ba cái đuôi bị chặt đứt, bản lĩnh cả người nàng sẽ không còn có thể sử dụng được. Nhưng cũng không có thời gian để Hồ Phỉ Nhi bi thương, bởi vì kiếm thứ hai của Lâm Quý đã đánh thẳng vào chỗ yếu hại ở cổ họng nàng. “Lâm Quý, ta muốn ngươi chết!” Hồ Phỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi gào thét. Yêu thân khổng lồ đột nhiên thu nhỏ lại thành kích thước của một con hồ ly bình thường, bộ lông đỏ rực của nàng bị yêu huyết nhuộm càng thêm vài phần tươi sáng. “A? Thủ đoạn đốt máu của Yêu tộc?” Lâm Quý hơi nhướng mày: “Không hổ là Hồ tộc Thanh Khâu, thủ đoạn này ta cũng chỉ nghe nói qua, hôm nay mới lần đầu tiên nhìn thấy.” Hồ Phỉ Nhi chạy trốn nhanh hơn ba thành, nhưng Lâm Quý vẫn có thể bám sát phía sau. “Nghe nói Yêu tộc sau khi đốt máu thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút không?” Lâm Quý ở phía sau thuận miệng hỏi, trong tay vung lên Thiên Cương kiếm. “Thiên Huyền Kiếm!” Lại là một đạo thất tinh kiếm khí, nhưng lần này lại bị Hồ Phỉ Nhi xoay người trốn thoát. “Linh hoạt hơn không ít.” Khóe miệng Lâm Quý nhếch lên vài phần ý cười, liên tiếp chém ra kiếm quang. Hồ Phỉ Nhi phía trước bị bức phải chật vật né tránh, nhưng trên người vẫn có thêm mấy đạo thương thế. Nhưng nàng cũng không quay đầu lại, thậm chí không kêu thảm nữa, chỉ cắn răng chạy trốn, dường như cảm thấy bản thân còn có cơ hội sống sót. Một đuổi một trốn một hồi, tốc độ của Hồ Phỉ Nhi rõ ràng đã chậm lại, nàng thở hổn hển quay đầu, khi nhìn thấy Lâm Quý theo sát không bỏ, trên mặt mỉm cười, trong mắt nàng rốt cuộc hiện lên vẻ tuyệt vọng. “Còn muốn chạy sao?” Lâm Quý hỏi. Hồ Phỉ Nhi không đáp, quay đầu lại, tiếp tục chạy như điên về phía trước. Nhưng giờ khắc này, Lâm Quý đã không còn kiên nhẫn. Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến đã sớm bị bỏ lại phía sau, hắn không muốn lãng phí thời gian trên người Hồ Phỉ Nhi nữa. “Ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, nếu không có thủ đoạn khác, vậy thì nhắm mắt chờ chết đi.” Dứt lời, sát ý trong mắt Lâm Quý lại lần nữa trở nên nồng đậm. Dưới chân điểm nhẹ, lắc mình đi tới trước người Hồ Phỉ Nhi. Hồ Phỉ Nhi phát hiện bản thân bị bóng đen bao phủ, hiển nhiên ý thức được gì đó, mạnh mẽ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy mũi kiếm cách nàng chỉ còn ba hai tấc. “Mẹ, cứu...!” Nàng dùng hết khí lực gào thét, nhưng lời còn chưa dứt đã đột ngột dừng lại. Kiếm của Lâm Quý xuyên qua mắt nàng, xuyên qua cổ họng, sau đó mũi kiếm cắm xuống mặt đất. Cuối cùng, chỉ còn lại chuôi kiếm còn ở trên đầu hồ yêu, đóng đinh toàn bộ hồ yêu trên mặt đất. Một cỗ khí tức huyền diệu khó giải thích chậm rãi bốc lên quanh người Lâm Quý. Hắn lấy ra Nhân Quả Bộ, lật đến trang của Hồ Phỉ Nhi. Quả nhiên, tên của Hồ Phỉ Nhi đã bị gạch bỏ, trên trang này chỉ còn lại tên của Hoa Bà Bà. Lâm Quý cảm giác bản thân tiêu hao hai thành linh khí, nhưng được khí tức huyền diệu bổ sung, ngay sau đó, tất cả những linh khí nhiều thêm đều chui vào trong đan điền. Hắn cảm thấy bụng dưới có chút căng đau. Linh khí di chuyển trong kinh mạch vậy mà có chút trì trệ. Nếu như là trước kia, Lâm Quý lúc này đã tìm địa phương bế quan tu luyện, luyện hóa cỗ quà tặng từ thiên đạo này. Nhưng vừa rồi Hồ Phỉ Nhi trước khi chết đã hô to, dù sao vẫn có vài phần tác dụng. Không lâu sau, Lâm Quý đã nhìn thấy một bà lão chống gậy chậm rãi xuất hiện. Lão yêu bà này lại tới nhanh như vậy! “Thì ra là Lâm bộ đầu của huyện Thanh Dương.” Hoa Bà Bà mặt không chút thay đổi nhìn Lâm Quý, lại nhìn về phía yêu thân của Hồ Phỉ Nhi đang bị đóng đinh trên mặt đất, cũng không giận tím mặt như trong tưởng tượng. “Con gái của ta đã đắc tội Lâm bộ đầu thế nào? Nhìn vết thương trên người nàng, dường như trước khi chết còn chịu đủ tra tấn.” Cây gậy trong tay Hoa Bà Bà điểm trên mặt đất, bốc lên mấy đạo bụi bặm. “Giết bộ khoái của huyện Ngọc Tuyền, ăn trẻ con của huyện Ngọc Tuyền, đây có tính là đắc tội không?” “Cho nên Lâm bộ đầu là xen vào việc của người khác, khiến đứa con gái này của ta chết thảm?” Sắc mặt của Hoa Bà Bà dần trở nên lạnh như băng. Lâm Quý lại nở nụ cười. Lúc trước ở huyện Thanh Dương nhìn thấy Hoa Bà Bà này, hắn cảm thấy Hoa Bà Bà yêu khí nội liễm, không nhìn ra tu vi, mà lúc ấy hắn cũng mới có tu vi Đệ Tam cảnh, đương nhiên không dám mạo hiểm. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa. Lúc này, thần thức của hắn có thể dò xét rõ ràng, Hoa Bà Bà này là một hồ yêu Đệ Ngũ cảnh. Ngũ Vĩ Yêu Hồ! Cho dù đánh không lại, Lâm Quý cũng mười phần nắm chắc có thể thoát thân! Có Phù Diêu Quyết, lại thêm chân mang Đạp Vân Ngoa, hắn không sợ Hoa Bà Bà đuổi theo, mà cũng chưa chắc lão già này dám đuổi theo! Chỉ là yêu vật Đệ Ngũ cảnh, lợi hại thì lợi hại, nhưng ban ngày ban mặt, bà ta cũng không dám không kiêng nể gì cả ở Tương Châu này. Đây chính là biến hóa mà thực lực mang đến! Yêu quái lúc trước hắn nhìn cũng không dám nhìn nhiều, bây giờ lại có thể thong dong đối mặt. Lâm Quý khẽ cười. “Ngươi cười cái gì!” Trong mắt Hoa Bà Bà đã nổi lên sát ý. “Ta cười ngày đó ta ở trước mặt ngươi chỉ có thể khúm núm quỳ gối, trơ mắt nhìn ngươi mang Hồ Phỉ Nhi đi, còn lớn tiếng nói muốn giết ta!” Lâm Quý cười híp mắt, nhếch miệng nói: “Mà giờ khắc này, ta giết con gái ngươi, làm chuyện lúc ấy ta muốn làm nhưng không có cách nào làm được!” “Lão già, ngày đó ngươi uy phong bực nào! Nhưng hôm nay ngươi chỉ có thể tuyệt vọng như ta lúc ấy, giống như ta, trơ mắt nhìn ta chém giết con gái của ngươi, sau đó lại tiêu sái rời đi!” “Tình cảnh này, ngươi nói sao ta lại không bật cười? Làm sao ta có thể không bật cười?!” Lời nói của Lâm Quý rốt cuộc cũng khiến Hoa Bà Bà thay đổi sắc mặt, nổi cơn thịnh nộ. “Tên khốn, đền mạng cho con gái ta!” Dứt lời, cuồng phong đột nhiên nổi lên. Trong gió này xen lẫn yêu khí của Hoa Bà Bà, bao trùm bốn phía. Lâm Quý khó có thể ngăn cản, hắn không nhịn được lùi lại hai bước, nhưng ý cười trên mặt lại càng lúc càng rõ ràng. “Chỉ có chút bản lĩnh này sao thôi? Chút này không thể giữ được ta!” Vốn hắn còn lo lắng không biết tu vi của Hoa Bà Bà thế nào, sợ bên người Hồ Phỉ Nhi có lão hồ ly đi theo. Nhưng giờ phút này đã gặp mặt, trong lòng Lâm Quý nào còn nửa điểm lo lắng. Quả nhiên, lá bài tẩy chỉ trước khi vén lên mới có lực uy hiếp nhất. “Lão hồ ly không cần gấp gáp, cứ thi triển thủ đoạn đi, trước khi không ta ngăn cản được, ta tuyệt đối sẽ không chạy!” Lâm Quý vừa nói vừa lau nước mắt. Hắn cười ra nước mắt. Hoa Bà Bà bị lời nói của Lâm Quý kích thích, tóc bạc trên đầu như muốn nổ tung. Bà lắc mình đi tới trước mặt Lâm Quý, trong nháy mắt vung gậy đánh tới. Lâm Quý dùng kiếm ngăn cản, lực lượng khổng lồ trên chiếc gậy khiến hắn liên tục lui về phía sau. Nhưng cũng chỉ có thế thôi! Một màn này cũng khiến ánh mắt của Hoa Bà Bà ngưng tụ. “Khó trách dám kiêu ngạo như vậy, thì ra là Đệ Tứ cảnh đỉnh phong.” Nói xong, Hoa Bà Bà liên tiếp vung gậy, lập tức yêu khí đầy trời. Ánh mặt trời trong mắt Lâm Quý bị che khuất hết, thay vào đó là một con yêu hồ khổng lồ dài chừng mười thước. Năm cái đuôi phía sau yêu hồ đang đung đưa lên xuống. Thậm chí, Lâm Quý còn ngửi thấy mùi tanh từ trong miệng yêu hồ.