Chương 176: Nhân Quả Bộ biến hóa

Sau khi Ngộ Nan rời đi, Chung Tiểu Yến đặt đồ ăn lên bàn. “Lại ăn đi, huyện Ngọc Tuyền không giống huyện Thanh Dương, đồ ăn ngon không nhiều, chỉ có món chân giò thủy tinh này khá nổi tiếng.” Chung Tiểu Yến bày đầy đủ bát đũa: “Ta nhớ rõ ở huyện Thanh Dương, lúc ngươi ăn ngoài cũng thích ăn chân giò.” “Ngay cả việc này mà ngươi cũng biết?” Lâm Quý hơi nhướng mày. Hắn xuống giường, ngồi vào bàn ăn, nhìn món giò hầm nát trên bàn, thấy giò heo lớn óng ánh, chỉ cảm thấy miệng chảy nước miếng. Trong mắt Chung Tiểu Yến hiện lên vài phần ý cười. “Lâm bộ đầu ở huyện Thanh Dương rất được yêu mến, sau khi thăng chức thành Tổng bộ rời đi, đồng liêu trong huyện cũng thường xuyên nói về quá khứ vinh quang của Lâm bộ đầu.” Nói đến đây, ý cười trên mặt nàng càng lúc càng rõ ràng. “Có gì buồn cười hả? Ừm! Chân giò cũng ngon đó!” Lâm Quý vừa ăn vừa nói. “Ta cười Lâm bộ đầu khoác lác không biết ngượng, bản thân là một đứa con nít cũng dám giả làm lão tướng lừa gạt Ngộ Nan người ta.” “Phốc!” Toàn bộ cơm trắng Lâm Quý vừa nhét vào miệng, một ngụm đều phun ra. Cũng may hắn phản ứng đủ nhanh, chỉ phun lên mặt đất, không lãng phí một bàn thức ăn ngon. “Khụ khụ, ngươi là một cô nương, có thể nói chuyện đàng hoàng không?!” Lâm Quý lạnh lùng nhướng mày với Chung Tiểu Yến: “Vậy Minh Hoa lâu ta đi cả ngày, ta còn không biết sao?” “Nhưng những bộ khoái làm việc gần mấy năm dưới trướng ngươi lại không nói vậy.” Chung Tiểu Yến cười híp mắt, đột nhiên thô giọng nói: “Lão đại cái gì cũng tốt, chỉ là lá gan quá nhỏ. Có lần sau khi phá án, mọi người đi Minh Hoa lâu khoái hoạt, cô nương người ta đã đến yêu thương ôm ấp, lão đại lại nói bản thân tửu lượng không tốt.” Chung Tiểu Yến bắt chước quá giống, từ giọng nói đến thần thái đều giống. “Lỗ Thông dám nói như vậy ta?” Lông mày Lâm Quý đều dựng thẳng lên. “Lúc đi còn rất chật vật, ha ha ha ha, cô nương người ta ở phía sau đuổi theo cũng không đuổi kịp.” Những lời này vẫn là giọng thô. “Cái quỷ gì! Dám vu khống ta như vậy!” Lâm Quý hung hăng vỗ đùi một cái. “Một người là vu khống, nhưng ai cũng nói thì còn là vu khống sao?” Chung Tiểu Yến cười nói: “Hay ta diễn lại câu trả lời của Tôn Nhị, hắn nói càng rõ ràng hơn nữa.” “Không cần.” Lâm Quý quả quyết lắc đầu: “Chẳng qua là do ta không có ở đó, bọn họ sau lưng vu khống ta mà thôi. Chờ ngày khác ta trở về huyện Thanh Dương, đám khốn kiếp đó một người cũng đừng nghĩ sẽ dễ chịu.” “Nhưng bọn họ nói rất tường tận chi tiết, không giống như bịa đặt.” Chung Tiểu Yến không chịu buông tha. “Bây giờ ta đang đói bụng, không muốn nói những chuyện này.” Lâm Quý ngồi nghiêm chỉnh, chuyên tâm ăn cơm. Chung Tiểu Yến đã cười đến gãy lưng, tay vỗ bàn. “Đừng cười.” Lâm Quý vừa múc cơm vừa nói. “Được được được, nghe ngươi nghe ngươi, không cười.” “Việc này sau này cũng đừng nói nữa.” “Vậy thì phải xem tâm trạng của ta.” Sắc mặt Lâm Quý nghiêm túc, buông bát đũa xuống. “Tin đồn là đáng sợ nhất, một truyền mười mười truyền trăm, lời nói rất đáng sợ.” “Ta không hiểu ý của ngươi.” Chung Tiểu Yến không nhịn được trợn trắng mắt. “Ta xin ngươi sau này đừng nói đến chuyện này, đặc biệt là ở trước mặt Ngộ Nan.” Lâm Quý lại bại trận. “Được, tùy ngươi.” Chung Tiểu Yến mặt mày mỉm cười, miễn cưỡng gật đầu. Sau bữa ăn, Chung Tiểu Yến bưng bát đũa đi ra ngoài. Lâm Quý trở về giường nằm, tẻ nhạt vô sự, thuận tay cầm lấy Nhân Quả Bộ ở bên gối. “Không thể tưởng được hắn đã lâu không dùng Nhân Quả Bộ ghi chép nhân quả, ngược lại dùng thứ này bảo vệ tính mạng mấy lần.” Từ sau khi phát hiện ra Nhân Quả Bộ đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, có thể làm lá bài tẩy, Lâm Quý cảm thấy giống như bản thân đã đi lệch đường. Thứ này không nên được sử dụng như một tấm giáp ngực ... đúng không nhỉ? Mở Nhân Quả Bộ ra, lật đến trang hoa bà bà và Hồ Phỉ Nhi. Lâm Quý đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên tên của Hoa bà bà, ngay sau đó tên đã bị gạch bỏ. Hắn có thể cảm nhận được một chút yêu khí phát ra, hẳn là sau khi Hồ Phỉ Nhi và Hoa bà bà chết, bị Nhân Quả Bộ thu thập giữ lại. “Nhân quả của Hồ tộc Thanh Khâu chấm dứt, sau hai lần thiên đạo tặng quà, hẳn là còn có kỳ ngộ mới đúng.” Lâm Quý nghĩ. Trước kia, sau khi hắn hoàn thành nhân quả, thiên đạo sẽ căn cứ nhân quả lớn nhỏ mà xuất hiện quà tặng, cho dù không có cũng là chuyện thường. Nhưng kỳ ngộ thứ hai vào ngày hôm sau không bao giờ thiếu. Nhưng lần này, sau khi Lâm Quý trở về đã lập tức hôn mê, ba ngày trôi qua, không biết còn có gặp kỳ ngộ hay không. Nhưng việc này hắn cũng không thể kiểm soát được nên chỉ có thể nghĩ ở trong lòng. Chẳng qua là, ngay khi Lâm Quý tùy ý lật lật Nhân Quả Bộ, sau đó chuẩn bị cất đi, hắn lại đột nhiên phát hiện có điểm không đúng, dường như vừa rồi hắn mơ hồ thấy được một ít đồ vật xa lạ. Hắn mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, mở Nhân Quả Bộ, cẩn thận xem xét từng trang một. Cuối cùng, sau trang của Hoàng Thúy, hắn đã tìm thấy một dòng chữ mới. Cũng không phải là văn tự hắn chủ động viết ra, mà là Nhân Quả Bộ tự động xuất hiện. “Kết thúc ân oán Tà Phật, ổn định quốc vận Đại Tần.” Một hàng chữ đơn giản, là chuyện Lâm Quý đã trải qua ở kinh thành. Đằng sau một câu này, còn có một ký hiệu Lâm Quý nhìn không hiểu. Hắn cẩn thận quan sát nửa ngày, chỉ cảm thấy bản thân có chút đầu váng mắt hoa, vì thế không dám nhìn ký hiệu kia nữa. Đây là lần đầu tiên Nhân Quả Bộ xuất hiện tình huống tự động ghi lại nhân quả. Lâm Quý lập tức lấy lại tinh thần. “Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Nhân Quả Bộ này có linh? Nhưng nó đã đi theo ta nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy linh của Nhân Quả Bộ xuất hiện...” Suy nghĩ một lát, Lâm Quý theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời. “Ta đã sớm đoán được, Nhân Quả Bộ này sẽ thúc đẩy ta làm một số việc. Lúc trước chuyện Hàng Ma Xử bị tính kế tới tính kế lui, ta cũng cảm giác giống như có một bàn tay vô hình khổng lồ đang đẩy ta đi về phía trước.” “Vốn tưởng rằng là Thiên Cơ đạo nhân và Cao Quần Thư bị bệnh thần kinh, bây giờ xem ra, dường như cũng không đơn giản như vậy.” Lâm Quý âm thầm trầm tư. “Vì Nhân Quả Bộ mà ta mới có thiên phú tu luyện cực tốt và phúc duyên thâm hậu. Mà ta bị Thiên Cơ đạo nhân nhìn chằm chằm, cũng chính là bởi vì phúc duyên thâm hậu.” “Không biết là ngay từ đầu đã tính toán kỹ, hay là chỉ lợi dụng tình thế nữa?” Cho dù là những chữ tự động xuất hiện trên Nhân Quả Bộ, hắn cũng không biết có tác dụng gì. Sẽ giống như nhân quả hắn ghi lại, sau đó sẽ được tặng quà? Hay là vì sự tình liên quan đến thiên hạ đại sự, cho nên mới có thể được ghi chép lại? Trên thực tế, không có tác dụng thực tế gì sao? Biểu tượng đó đại diện cho cái gì? Lâm Quý không thể hiểu được, cuối cùng cũng chỉ có thể tạm thời buông việc này xuống. Dù sao không hại đến hắn là được. Hơn nữa, trước kia hắn chỉ là Đệ Tam cảnh Đệ Tứ cảnh, mặc dù tu vi này miễn cưỡng xem như không tệ, nhưng ở trong mắt đại nhân vật cũng chỉ là quân cờ, nhiều lắm là quân cờ khá quan trọng mà thôi. Nhưng bây giờ hắn đã là Đệ Ngũ cảnh, tóm lại có chút bất đồng. Cùng lắm thì nếu lại bị tính kế, hắn trực tiếp rời khỏi Giám Thiên Ti là được. Trước đây hắn không thể lựa chọn, nhưng bây giờ hắn lại không phải như vậy. Sau khi cất Nhân Quả Bộ, Lâm Quý thử vận chuyển linh khí. Mặc dù có chút trì trệ, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng có thể tu luyện. “Thương thế trong kinh mạch còn chưa khỏi hẳn, không nên mạnh mẽ tu luyện, vẫn nên xem mấy quyển công pháp còn chưa học được trước vậy.” Lâm Quý lấy ra Ngự Phong thuật thu được trong di tích và Xá Thần Kiếm thu được từ trong tay Cảnh Nhiễm. Hắn thèm muốn hai quyển công pháp này đã lâu, đặc biệt là Xá Thần Kiếm. Lúc mới vào tay hắn đã nghiên cứu qua, chẳng qua không nhập môn được, cho rằng thật sự phải vào Đệ Ngũ cảnh mới có thể tu luyện, không nghĩ tới ngày đó đại chiến Hoa bà bà, lại không hiểu sao sử dụng được. Mấy ngày nay, hắn nhất định phải triệt để luyện thành!