Chương 177: Năm mới và ngôi miếu cũ

Chớp mắt, nửa tháng đã trôi qua. Lúc này, thương thế trên người Lâm Quý đã khỏi bảy tám phần. Kể từ khi hắn phát hiện Nhân Quả Bộ dị biến, hắn đã một mực ở trong phòng bế quan tu luyện. Sáng sớm hôm nay, Lâm Quý chậm rãi tỉnh lại từ trong tu luyện. Tâm niệm vừa động, một tiểu nhân trong suốt đã xuất hiện ở trước mắt. Sự linh động trong mắt của nhục thân lập tức tiêu tán, biến thành một màu xám trắng, mà trong tay tiểu nhân lại cầm một thanh tiểu kiếm trong suốt, đàng hoàng một kiếm chém ra. Dao động vô hình khuếch tán, nhưng trước khi cỗ kiếm ý này tạo thành thiệt hại, nguyên thần đã nhanh chóng quay lại trong cơ thể. Lâm Quý trên giường chợt mở to mắt, phất tay áo một cái, nguyên thần lực vô hình lập tức bị tiêu trừ. “Cuối cùng cũng đã luyện thành Xá Thần Kiếm.” Lâm Quý cười khẽ hai tiếng. Xá Thần Kiếm chỉ có một thức, nhưng tiêu hao nguyên thần lực quá mức, dùng nguyên thần thi triển không được tốt lắm. Nếu có thể lấy thân thể thi triển, dùng nguyên thần lực và linh khí bổ sung cho nhau, thì sẽ uy lực tăng gấp bội. Chỉ là một kiếm này cũng không dễ học, nếu như không phải hắn đánh một trận với Yêu Hồ, không hiểu sao sử dụng được một kiếm kia, hơn nữa hắn còn đốn ngộ qua một lần, thì chưa chắc trong vòng nửa tháng, hắn có thể sử dụng lô hỏa thuần thanh chiêu kiếm pháp này. “Chẳng lẽ kỳ ngộ lần này là đốn ngộ? Trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện tương tự, bởi vậy Lâm Quý cũng không cảm thấy quá khinh ngạc. Ngoài ra, lần đốn ngộ này cũng làm cho hắn nhập môn Ngự Phong Thuật. Ngự Phong Thuật tổng cộng có ba thức, theo thứ tự là Phong Khởi Vân Dũng, Phong Quyển Tàn Vân và Phong Hổ Vân Long. Ba thức này đều phải dẫn động lực lượng thiên địa, phải có nguyên thần làm môi giới, khó trách Đệ Ngũ cảnh mới có thể tu hành. Bây giờ Lâm Quý cũng chỉ miễn cưỡng có thể thi triển Phong Khởi Vân Dũng, đại khái là triệu tới một đám mây, nổi lên một trận gió. Dùng để đối địch không tính là quá thiết thực, nhưng dùng để giả thần giả quỷ, đáp lại việc cầu mưa của dân chúng các kiểu thì lại có thể làm được. Chỉ có điều Lâm Quý cũng không kiểm soát được đám mây triệu tới có thể tạo mưa hay không, cho nên mặc dù đạo thần thông này không tệ, nhưng lại không thực dụng như trong tưởng tượng. Nhưng dù sao cũng là mà thủ đoạn Dạ Du cảnh mới có thể sử dụng. Mặt khác, Lâm Quý vốn cho rằng, sau khi đột phá Đệ Ngũ cảnh, hắn có thể dẫn động đạo tinh thần lực thứ tư. Nhưng sau mấy lần thử, hắn mới phát hiện, ngôi sao thứ tư Tinh Thần Thiên Quyền Tinh sau Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, cũng không phải bây giờ hắn có thể dẫn động. Càng về sau càng khó khăn. “Bắc Cực Công có thể dùng đến Đệ Thất cảnh, quả nhiên không phải tu luyện đơn giản như vậy.” Sau một lần thử thất bại, Lâm Quý cũng không nản lòng. Nửa tháng tu luyện này, hắn đã thu hoạch đủ nhiều, không cần tham thêm nữa. Ngược lại, Lâm Quý cảm thấy có lẽ bản thân nên để tu vi vững chắc một khoảng thời gian. Sau khi kết thúc tu luyện, Lâm Quý thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng. Hắn gọi Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan, sau khi thu dọn hành lý và trả phòng, ba người cùng đi tới huyện nha huyện Ngọc Tuyền. Lâm Quý kể lại đơn giản chuyện Hồ Phỉ Nhi và Hoa bà bà một lần, đồng thời đặc biệt dặn dò huyện lệnh Ngọc Tuyền ghi rõ trong hồ sơ, việc này có liên quan đến vụ án hồ yêu ở huyện Thanh Dương, hai vụ án có thể kết án. Sau khi giải quyết xong những việc lặt vặt này, hắn từ chối thỉnh cầu ở lại của huyện lệnh và bộ đầu, ba người cùng nhau rời khỏi huyện Ngọc Tuyền, tiếp tục đi về phía nam. Sau khi ra khỏi huyện Ngọc Tuyền, bầu trời xuất hiện bông tuyết. Chung Tiểu Yến đột nhiên kéo tay áo của Lâm Quý. “Sao vậy?” “Vài ngày nữa là sang năm mới rồi.” Lâm Quý sửng sốt một lát, cười khẽ hai tiếng. “Thời gian trôi thật nhanh.” Chung Tiểu Yến thì thở dài: “Bái Đế năm thứ nhất, đối với vương triều Đại Tần, cuộc sống thật sự có chút gian nan.” “Niên hiệu là Thịnh Nguyên.” Lâm Quý sửa lại: “Ngươi nên nói là Thịnh Nguyên năm thứ nhất.” “Ta đã không còn là người của Giám Thiên Ti, không cần phải lo lắng cho quy củ làm quan của các ngươi.” Chung Tiểu Yến lại không muốn thay đổi lời nói: “Đế vương thì như thế nào? Thân là tu sĩ, tôn thiên tôn địa tôn phụ mẫu tôn sư trưởng, chỉ có không tôn đế vương.” “Tùy ngươi vậy.” Thật ra Lâm Quý cũng không thèm để ý mấy chuyện này. Nhưng thân làm quan ở Giám Thiên Ti, dù sao cũng phải kiêng kị một số việc. Gọi thẳng tên Bái Đế, nếu bị người nghe được sẽ là một nhược điểm. ... Thịnh Nguyên năm thứ hai. Lễ hội mùa xuân, tuyết rơi dày. Tuyết tung bay trên bầu trời, nương theo gió nam thổi, nghiêng đều như một. Bên cạnh đường lớn, bên trong một miếu Sơn Thần cũ nát. Một nam một nữ một hòa thượng ngồi quanh đống lửa uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất. Trong miếu không chỉ có ba người bọn họ, hai bên kia cũng có hai đống lửa, phía trước đống lửa cũng có người tụ tập. Nhiều người về nhà đón năm mới nhưng lại bị tuyết rơi dày chặn đường, bất đắc dĩ phải dừng lại ở đây. Có thương nhân lặn lội đường xa. Có học đồng nương theo ánh lửa, rụt rè ở bên cạnh mẫu thân sưởi ấm, trong tay còn cầm quyển sách chăm chú nghiên cứu. Có khách giang hồ vẻ mặt hung ác, sau lưng đeo đại đao, uống ừng ực từng ngụm rượu lớn. Nam lai bắc vãng, đều bị trận tuyết lớn này vây trong ngôi miếu Sơn Thần cũ nát. Lỗ thủng trên cửa miếu được người dùng quần áo chặn lại, nhưng không đủ kín, luôn có gió lạnh thổi vào, thổi đến mọi người rụt cổ rùng mình. Sau khi thêm hai ngụm rượu xuống bụng, Lâm Quý ngáp dài một cái, đứng dậy duỗi thắt lưng. Hắn giả vờ nắm chặt quần áo, lại nhìn về phía hai nhóm người khác cũng đang tránh tuyết. “Lâm tiên sinh.” Mọi người vội vàng muốn đứng dậy Lâm Quý lại lắc đầu bảo cho bọn họ ngồi yên lặng. “Đừng lo trời lạnh, vẫn là quy củ cũ.” “Không thành vấn đề.” Thương nhân liên tục gật đầu, lại lấy ra ba vò rượu từ trong hàng hóa của mình. May mà người này có thể nhét cả ngựa cả xe vào trong ngôi miếu rách nát này. Càng may mắn là ngôi miếu nát này đủ rộng rãi, xe ngựa chiếm cứ một góc, ngoại trừ mùi hơi khó ngửi ra, ngược lại cũng không có vẻ chật chội. Về phần mùi, trời đông giá rét, mũi mọi người cũng không được tốt lắm nên không có ai để ý. Ngộ Nan bên kia đứng dậy lấy ba vò rượu đến bên cạnh đống lửa. Đây là quy củ trong miếu Sơn Thần mấy ngày nay. Khách thương đưa ra rượu, điều kiện là có thể mang hàng hóa và xe ngựa vào trong miếu. Ba người Lâm Quý cầm rượu, sau đó đi săn một ít thú hoang dã chia cho bọn họ. Đương nhiên ba người Lâm Quý không sợ chút tuyết này. Nếu không phải nhìn thấy nhiều người tụ tập ở đây như vậy, ba người bọn họ đã tiếp tục lên đường từ lâu. Nhưng ngay khi Lâm Quý chuẩn bị đi ra ngoài săn thú, cửa chính của miếu Sơn Thần lại bị đẩy ra. Người đến là một nam một nữ, đội mũ gấm, mặc áo lông chồn, vừa nhìn đã thấy ấm áp, phú quý bức người. Trái ngược hoàn toàn với đám đông trong miếu. Nhưng vào lúc này, mặt một nam một nữ kia tái nhợt, môi đã có chút nứt nẻ. Nếu chỉ là như thế, Lâm Quý sẽ không để ý đến bọn họ, đơn giản là có thêm hai miệng ăn mà thôi, bắt một con heo rừng cũng không thiếu phần của hai người. Nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Quý lại mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông kia. Người đàn ông kia cũng nhìn về phía Lâm Quý, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. “Lão đại?!” “Chu Tiền?!” Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ vui mừng. Thật sự là trái đất tròn mà. Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Chu Tiền khẽ biến, dìu thê tử Tiểu Mị ở bên cạnh, quay đầu đi ra ngoài. Lâm Quý kinh ngạc nhíu mày. “Này, ngươi đi đâu vậy?!”