Chương 178: Con đường sinh tài của Chu Tiền

Chu Tiền hoàn toàn không để ý tới Lâm Quý, lôi kéo thê tử vội vàng muốn rời đi. Chỉ là còn không đợi đi ra khỏi miếu Sơn Thần, Lâm Quý đã đặt tay lên bả vai của gã. “Lão bằng hữu gặp mặt, không nói hai lời đã quay đầu bỏ đi, có phải tiểu tử ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với ta đúng không?” Lâm Quý hơi nghi ngờ hỏi. Chủ yếu là lời Chung Tiểu Yến nói ở huyện Ngọc Tuyền khiến Lâm Quý thập phần để ý. Thế cho nên khi nhìn thấy người của huyện Thanh Dương, hắn sẽ nghi thần nghi quỷ. Rõ ràng lúc Chu Tiền đi, Chung Tiểu Yến còn chưa đến huyện Thanh Dương, nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Quý lại không yên lòng, muốn hỏi thêm vài câu. Sắc mặt Chu Tiền hơi khó coi: “Lão đại, ngươi để ta và Tiểu Mị đi đi, hai chúng ta đã chọc phiền phức, ở lại đây chỉ liên lụy đến các ngươi.” Nghe vậy, Lâm Quý hơi nhướng mày, cũng không sốt ruột hỏi, mà là đánh giá Chu Tiền vài lần. Mấy tháng không gặp, tiểu tử này dường như càng thêm giàu có. Áo choàng lông thú trên người, mũ lông thú trên đỉnh đầu, còn có găng tay lông thú, thoạt nhìn có giá trị không nhỏ, sờ vào lại càng thấy trân quý. “Chu Tiền, ngươi đừng quên ta làm việc ở đâu, có phiền phức gì ngươi cứ nói là được. Không gặp thì cũng thôi, nếu đã đụng phải, ta có thể sẽ giúp được ngươi?” Lâm Quý cứng rắn kéo Chu Tiền và Tiểu Mị đến ngồi bên đống lửa. Sau đó, hắn lại chắp tay về phía đám người thương nhân bên kia. “Xin lỗi chư vị, tha hương gặp cố tri, phải để chư vị đói một hồi.” “Lâm tiên sinh khách khí rồi.” “Thịt hươu hôm qua còn dư, mặc dù không đủ no bụng, nhưng tóm lại vẫn có thể lót bụng.” “Lâm tiên sinh cứ ôn chuyện, không cần để ý đến chúng ta.” Sau khi chào hỏi đám người đang chờ ăn, Lâm Quý mới ngồi xuống bên cạnh Chu Tiền. Hắn nhận lấy một vò rượu từ Chung Tiểu Yến, mở ra ực một ngụm, sau đó đưa bình rượu cho Chu Tiền. Chu Tiền do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy bình rượu, cũng bắt chước uống một ngụm lớn. Đặt vò rượu xuống, dường như vẻ mặt căng thẳng của gã cuối cùng cũng buông lỏng vài phần. “Nói một chút đi, ngươi gặp phải phiền phức gì?” Lâm Quý lại hỏi một lần nữa. Chu Tiền thở dài một hơi, nhìn thê tử Tiểu Mị bên cạnh, cười khổ nói: “Mặc dù từ xưa đã nghe nói tiền tài động nhân tâm, nhưng ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Hợp Hoan Tông lớn như vậy, thế mà cũng thèm muốn chút tài sản của ta.” Lâm Quý kinh ngạc nhíu mày. “Chỉ vì tiền, vì chút chuyện nhỏ này?” “Lâm bộ đầu, tài sản của phu quân cũng không nhỏ.” Tiểu Mị có chút bất mãn với sự khinh thường của Lâm Quý. Lâm Quý cười nhạo một tiếng. “Tiểu tử này có thể có bao nhiêu tiền? Ta nhớ rõ lúc hắn rời khỏi huyện Thanh Dương mang theo trăm nghìn lượng đúng không? Với tính xa hoa của tiểu tử này, bây giờ có thể còn lại bao nhiêu tiền?” “Hơn một triệu lượng.” Tiểu Mị bình thản nói. Đáp án này khiến Lâm Quý giật mình, theo bản năng ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó lại nhìn về phía Chu Tiền. Khi hắn nhìn thấy Chu Tiền khẽ gật đầu, trong lúc nhất thời, trong lòng hắn đâu chỉ là lật sông đảo hải. “Mẹ nó, lúc này mới mấy tháng, ngươi đã kiếm tiền như thế nào?” Chu Tiền cũng không coi Lâm Quý là người ngoài, bởi vậy không định che giấu, nói thẳng: “Đều là một chút thủ đoạn không ra gì.” “Nói kỹ.” Ngộ Nan ở một bên cũng vểnh tai nghe. Chu Tiền có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Ngộ Nan, gã đoán tiểu hòa thượng này là đồng bạn của Lâm Quý, nên cũng không trách cứ. “Lúc trước sau khi ta gia nhập Hợp Hoan Tông thì mang theo ngân phiếu đi Tương Thành.” “Sau đó thì sao?” Lâm Quý và Ngộ Nan đều tập trung tinh thần. “Ta ở Tương Thành quen biết ông chủ của một đại thương hội, lập tức ăn ý, nên hợp tác với hắn độc quyền buôn bán muối. Ta bỏ tiền ra quét hàng, đại thương hội trữ hàng, nửa tháng sau, giá muối tăng gấp mười lần.” “Các ngươi dám đụng vào việc buôn bán muối?” Lâm Quý khó có thể tin được, thuế muối luôn là thu nhập quan trọng của vương triều Đại Tần, bởi vậy Đại Tần đàn áp cực kỳ nghiêm khắc đối với muối lậu. Bắt được là chém đầu. Đồng bọn có bị phát hiện hay không cũng không quan trọng, chỉ cần bắt một người là giết một người. Nhưng rất nhanh Lâm Quý đã phản ứng lại, đại thương hội trong miệng Chu Tiền, chỉ sợ chính là thương nhân buôn muối Tương Châu. Dù sao nơi này không phải là Kinh Châu hay Lương Châu, lực khống chế của triều đình đối với Tương Châu quá lỏng lẻo. “Hợp tác với ta, chính là thương nhân buôn muối lớn nhất Tương Thành, cũng là thương nhân buôn muối lớn nhất Tương Châu.” Chu Tiền tiếp tục nói: “Một cuộc làm ăn này, nửa tháng ta kiếm được hai trăm nghìn lượng.” “Sau đó ngươi lại làm ăn gì?” Ngộ Nan ở một bên vội vàng truy hỏi. Chu Tiền bất đắc dĩ cười cười. “Ta mua mấy thanh lâu, để cho các sư tỷ Hợp Hoan tông xuống núi hấp dẫn khách quý, bởi vậy mấy gian thanh lâu của ta mỗi gian đều rất nổi tiếng.” “Nhưng mấy tháng kiếm được hơn một triệu vẫn quá khoa trương.” Lâm Quý không thể nghĩ ra. Chu Tiền nhếch miệng, nói: “Lão đại đã quên chuyện của ta ở huyện Thanh Dương sao? Việc đi thanh lâu, đàn ông ngoại trừ tìm kiếm niềm vui thì là vì vài phần mặt mũi, chỉ cần nắm bắt điểm này, muốn kiếm tiền còn không phải hạ bút thành văn sao?” “Nói kỹ.” Lần này là Lâm Quý nói. “Ta nhờ sư tỷ Hợp Hoan Tông cải trang thành một người trong sạch tinh thông cầm kỳ thi họa, sau đó trước nửa tháng khi sư tỷ đến, ở Tương Thành trắng trợn tuyên truyền các kiểu, cái gì mà tiểu thư khuê các gia tộc suy tàn, khiến ai ai cũng biết đến.” Lâm Quý hiểu rồi. Mẹ nó cái này là thổi phồng mà. Cái thời đại quỷ gì vậy trời, ngươi còn biết chơi điều khiển lưu lượng nữa hả? Sao, đi dạo kỹ viện cũng có group fan? Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Chu Tiền giống như Lâm Quý dự đoán. “Đợi đến khi thời cơ đã chín, ta phát ra thông báo nói hoa khôi đã đến, sau đó mời các quan lại quyền quý, phú hào thương nhân đến.” “Sư tỷ của ta cực kỳ đẹp, hơn nữa sớm đã thỏa mãn khẩu vị của đám ngu xuẩn đó. Bởi vậy, vừa nghe nói hoa khôi vẫn còn cơ thể trong sạch, muốn hoàn lương lập gia đình, cả đám đều như bị điên.” Tiểu Mị ở một bên cười si ngốc, trong ánh mắt nhìn về phía Chu Tiền tràn đầy kiêu ngạo. Lâm Quý không biết loại chuyện tào lao này có gì đáng để kiêu ngạo. “Cho nên ngươi đã bán một hoa khôi với giá hơn một triệu?” “Đương nhiên không có khả năng, nhưng một lần không được thì làm vài lần là được.” Chu Tiền nhún vai: “Lúc trước không phải đã nói rồi sao, đàn ông đi thanh lâu, ngoại trừ vì phụ nữ thì là mặt mũi. Lão gia có tiền ở Tương Thành cũng không ít, ta an bài mấy người đi châm chọc trào phúng, lại trắng trợn nâng giá, không sợ không có người đi theo.” Nghe đến đây, Lâm Quý trịnh trọng chắp tay về phía Chu Tiền. “Thật sự nhờ ngươi mà xem như ta đã mở mang tầm mắt.” Phương pháp làm giàu này không thích hợp với hắn, bởi vậy hắn cũng không có hứng thú quá lớn. “Nói một chút chuyện Hợp Hoan Tông các ngươi đi. Hợp Hoan Tông cũng coi như là tông môn khá có danh tiếng, chỉ vì hơn một triệu lượng này mà muốn đồng môn tương tàn?” “Hơn một triệu lượng cũng không phải là số tiền nhỏ.” Chu Tiền khẽ thở dài một tiếng. “Nhưng đường đường là một tông môn tu luyện, vì tiền mà trở mặt cũng hơi quá.” “Hợp Hoan Tông đang gặp phải vấn đề nan giải, nếu có số tiền này, Hợp Hoan Tông còn có thể kiên trì, nhưng nếu không giao số tiền này cho Hợp Hoan Tông, vậy chỉ sợ không quá hai tháng, Hợp Hoan Tông sẽ tan rã.” Tiểu Mị ở một bên nói. Lâm Quý nghe xong không khỏi sửng sốt, Hợp Hoan Tông đã xảy ra chuyện gì? Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hỏi tiếp, thì đột nhiên cửa lớn của miếu Sơn Thần bị một cước đá văng ra. “Quả nhiên đôi cẩu nam nữ các ngươi ở đây!”