Chương 179: Rắc rối của Hợp Hoan Tông

Lập tức, bốn nữ tu cầm vũ khí xông vào trong miếu Sơn Thần. Người nào cũng thướt tha, dung mạo đỉnh cấp. Lúc này, người cầm đầu đạp cửa nhướng mày. Thoạt nhìn cô ta khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng cực tốt, làn da mềm mại như tiểu nha đầu mười tám, đồng thời lại toát ra vẻ quyến rũ trưởng thành. Lâm Quý theo bản năng nhìn thêm hai lần, ngay sau đó hắn cảm giác được sau gáy lạnh lẽo. “Đẹp quá nhỉ?” Giọng nói của Chung Tiểu Yến vang lên. Lâm Quý quay đầu lại, vẻ mặt vô tội. “Cái gì đẹp? Ta không để ý lắm, ta đang nghiên cứu tu vi của bọn họ.” Nghe vậy, Chung Tiểu Yến sững người một lúc, sau đó hơi đỏ mặt, cho rằng bản thân đã oan uổng Lâm Quý, nhất thời không nói nên lời. Lâm Quý cười cười nhìn Chung Tiểu Yến, rồi lại nhìn về phía mấy nữ tu kia, ánh mắt đặc biệt lưu lại ở khu vực dưới cổ và trên bụng. “Cũng không nhỏ.” Cùng lúc đó, sắc mặt của Chu Tiền và Tiểu Mị đại biến. “Liễu Ngôn trưởng lão, hai vợ chồng chúng ta chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Hợp Hoan Tông, tội gì các ngươi phải bức bách như vậy?” Liễu trưởng lão lạnh lùng, nhìn Chu Tiền và Tiểu Mị thật sâu, ánh mắt lại đảo qua đám người Lâm Quý, nhưng không quá coi trọng. Ánh mắt của cô ta một lần nữa trở lại trên người Chu Tiền và Tiểu Mị. “Giao tiền ra đây, ta thả các ngươi rời đi.” Nói xong, Liễu trưởng lão lại hơi híp mắt: “Bây giờ các ngươi đã bị chúng ta chặn lại, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, cứ thành thành thật thật làm theo lời ta nói đi.” Chu Tiền vẫn trầm mặc, gã gia nhập Hợp Hoan Tông còn chưa tới mấy tháng, thật sự không quen thuộc gì với đám trưởng lão tông môn này. Tiểu Mị lại lắc đầu nói: “Liễu Ngôn trưởng lão, tiền đó đều là phu quân ta dựa vào bản lĩnh kiếm được! Lúc nhập môn hắn đã chia một nửa số tiền trong người, 50 nghìn lượng cho tông môn rồi, như vậy còn chưa đủ sao?” Liễu Ngôn mím môi không nói lời nào, nhưng tay lại đặt trên thanh kiếm bên hông. Thấy vậy, Tiểu Mị vội vàng nói: “Lúc trước phu quân ta cũng từng nói rõ, hắn tuyệt đối không mơ ước vị trí tông chủ. Dù sao vợ chồng chúng ta chỉ là làm chút sinh ý nhỏ, miễn cưỡng sống sót mà thôi, hoàn toàn không có ý tranh quyền đoạt lợi.” “Nương tử nói rất đúng! Liễu trưởng lão, hai người chúng ta đều là nhân vật không lên được mặt bàn, làm sao có thể muốn làm tông chủ Hợp Hoan Tông? Việc này chỉ là một câu nói đùa của lão tông chủ trước khi đi mà thôi, không thể coi là thật.” Dường như Liễu Ngôn tự biết bản thân đuối lý, ánh mắt theo bản năng không dám đối diện với Chu Tiền và Tiểu Mị, nhưng trong miệng lại hừ lạnh một tiếng. “Hừ! Mặc cho các ngươi miệng lưỡi dẻo quẹo, hôm nay cũng phải...” Còn không đợi Liễu trưởng lão nói xong, cô ta đã thấy nam tử trẻ tuổi mà lúc nãy cô ta cũng không thèm để ý, đột nhiên chắn giữa bọn họ. Liễu trưởng lão nhất thời muốn mở miệng quát lớn, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt không hề dao động của Lâm Quý, lại theo bản năng lùi lại hai bước. “Ánh mắt như điện?!” Liễu trưởng lão hoảng sợ, kinh nghi bất định nhìn Lâm Quý. Cô nói ánh mắt như điện cũng không phải chỉ trong mắt có lôi đình, mà là nói tu sĩ có tu vi cao trời sinh áp chế với tu sĩ tu vi thấp. Nhất là tu sĩ Đệ Ngũ cảnh đối với tu sĩ còn chưa mở nguyên thần. Chỉ một ánh mắt đã làm cho tu sĩ Đệ Tứ cảnh như cô suýt nữa không chịu nổi, nam tử trẻ tuổi trước mắt này, tuyệt đối là Đệ Ngũ cảnh! Nghĩ tới đây, Liễu Ngôn lại có chút kinh ngạc và sợ hãi. Nếu Tương Châu xuất hiện tu sĩ Đệ Ngũ cảnh trẻ tuổi như vậy, hẳn là đã sớm nháo đến mọi người đều biết, nhưng người trẻ tuổi trước mắt này lại nhìn rất xa lạ. “Vị tiểu tiên sinh này là...?” Liễu Ngôn cung kính hành lễ. “Tiên sinh thì tiên sinh, đừng thêm chữ tiểu, dễ khiến người ta hiểu lầm.” Lâm Quý bĩu môi. Vừa rồi hắn ở bên cạnh dùng thần thức dò xét nửa ngày, nhưng trước khi Lâm Quý nghiệm chứng, hắn cũng có chút không thể tin được, đám nữ nhân này đều chỉ là Đệ Tam cảnh, Liễu Ngôn dẫn đầu cũng mới chỉ là Đệ Tứ cảnh. Đệ Tứ cảnh có thể làm trưởng lão trong tông môn? Nếu là tông môn nhỏ khác cũng thôi, nhưng Hợp Hoan Tông này ở bên ngoài có danh tiếng rất lớn, dù như thế nào cũng không nên qua loa như vậy. Chức vị trưởng lão trong tông môn cũng có thể dùng để kiếm sống, vậy bọn họ còn có chuyện gì không sống nổi? “Vừa rồi ta ở bên cạnh nghe nửa ngày, các ngươi nói vị trí chưởng môn Hợp Hoan Tông là có chuyện gì?” Lâm Quý có chút bát quái hỏi. Liễu Ngôn trầm mặc không nói, việc này liên quan đến danh tiếng của Hợp Hoan Tông, đương nhiên không thể tùy ý tiết lộ. Tiểu Mị cũng có vài phần chần chờ. Chu Tiền lại mặc kệ những thứ này. Tiểu tử này thật sự rất thông minh, gã phát hiện hình như Liễu trưởng lão hơi sợ Lâm Quý. Mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng gã cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng một lần nữa nhìn thấy nụ cười. “Lão đại, Hợp Hoan Tông đã nghèo đến mức sắp cạp đất mà ăn đất rồi.” Chu Tiền nhếch miệng cười nói. Lời này vừa nói ra, gã lập tức bị Liễu Ngôn trừng mắt. “Ồ? Sao vậy?” Chu Tiền cười híp mắt: “Truyền thừa của Hợp Hoan Tông toàn là song tu pháp, thuật giường chiếu, mặc dù đệ tử trong môn tu luyện không giỏi, nhưng đều rất giỏi lấy lòng người khác.” “Hợp Hoan Tông có thể sừng sững đến nay, cũng là bởi vì tông môn thường xuyên đưa đệ tử nhà mình đến các đại tông môn để thông gia. Một tới hai lui, quan hệ của Hợp Hoan Tông ở Tương Châu trở nên phức tạp, cuộc sống cũng coi như không tệ.” “Sau đó thì sao?” Nhìn thấy Chu Tiền ngậm miệng thừa nước đục thả câu, Lâm Quý vội vàng phụ họa. Chu Tiền thoải mái gật đầu, tiếp tục nói: “Hơn một năm trước, Hợp Hoan Tông xảy ra đại sự, đệ tử trước kia gả ra ngoài vậy mà cướp sạch nhà trượng phu, một nhà thế gia nhị lưu, sau đó chạy trốn.” “Bởi vì thủ đoạn của đệ tử kia khá tàn nhẫn, dẫn đến việc này oanh động Tương Châu, hơn nữa còn liên lụy đến các đệ tử khác của Hợp Hoan Tông, người người cảm thấy bất an, sợ lại xảy ra chuyện.” Nghe đến đây, Lâm Quý đã có suy đoán. “Cho nên tất cả các môn các phái khác đều đoạn tuyệt quan hệ với Hợp Hoan Tông?” “Không chỉ như vậy, lúc ấy Thái Nhất Môn đã lên tiếng, nếu không tìm được tên đệ tử Hợp Hoan Tông bỏ trốn kia, thì tội này sẽ tính lên đầu Hợp Hoan Tông.” Chu Tiền chỉ lên trời. “Từ đó về sau, việc làm ăn khắp nơi của Hợp Hoan Tông đều bị tịch thu hoặc bị phá hỏng. Ngoài chuyện đó ra, đệ tử môn hạ ngoại trừ thanh lâu ra, ở nơi khác một phân tiền cũng không kiếm được.” “Nói như vậy, Thái Nhất Môn cũng rất tuân thủ lời hứa, nói giáng tội thì giáng tội.” Lâm Quý không nhịn được cười khẽ hai tiếng. Từ trước đến nay, đối với chuyện xui xẻo của nhà người khác, Lâm Quý sẽ không vui sướng khi người gặp họa. Đúng lúc này, Liễu Ngôn lại hơi thi lễ với Lâm Quý, nhưng ngữ khí lại nghiêm khắc hơn: “Vị tiên sinh này, đây là chuyện của Hợp Hoan Tông, người ngoài tốt nhất không nên nhúng tay vào.” “Ta ở đây mà ngươi còn muốn đối phó với Chu Tiền?” Lâm Quý kinh ngạc nghiêng đầu. Người phụ nữ này điên rồi sao, không giết chết ngươi thì ngươi không cho ta đi à? “Ta không có nửa điểm hứng thú với Hợp Hoan Tông các ngươi, nhưng ta phải bảo vệ cho Chu Tiền!” Lâm Quý chém đinh chặt sắt. Nghe vậy, Liễu Ngôn trầm mặc thật lâu, lại nói: “Ở Tương Châu, cho dù là Đệ Ngũ cảnh cũng không thể thích làm gì thì làm, hơn nữa, ngươi không bảo vệ được bọn họ cả đời.” Nói xong, Liễu Ngôn mang theo người biết khó mà lui. Đợi đến khi bọn họ đã đi xa, lúc này Lâm Quý mới nhìn về phía Chu Tiền. “Dường như Hợp Hoan Tông sẽ không từ bỏ ý đồ.” Chu Tiền chỉ có thể cười khổ, khom người hành lễ cảm ơn Lâm Quý.