Chương 180: Bia sống

Vừa rồi có Liễu Ngôn ở đây, rất nhiều lời cũng không thể nói rõ ràng. Lúc này đã không còn người ngoài, Tiểu Mị lúc trước trầm mặc không nói cuối cùng cũng mở miệng. “Từ sau chuyện năm ngoái, tình hình của Hợp Hoan Tông càng ngày càng xấu.” Lâm Quý lại xua tay cắt đứt lời của Tiểu Mị. “Ta vẫn không hiểu, người tu luyện quan tâm đến tiền bạc như vậy làm gì?” Nghe vậy, Tiểu Mị lắc đầu. “Lâm bộ đầu...” “Lão đại đã thăng chức thành Tổng bộ.” Chu Tiền ở một bên nhắc nhở Tiểu Mị. “Lâm Tổng bộ...” Tiểu Mị vừa đổi lời, Chung Tiểu Yến ở bên cạnh lại khẽ cười nói: “Là Lâm Du Tinh.” Đây cũng là lần đầu tiên Chu Tiền biết tin tức này, thế cho nên có chút khiếp sợ nhìn về phía Lâm Quý. “Lão đại, ngươi lại thăng chức rồi? Mới có mới mấy tháng? Không phải ngươi là con riêng của một vị cao tầng nào đó ở Giám Thiên Ti chứ?” “Cút! Nói chuyện chính, nói chuyện Hợp Hoan Tông.” “Vâng.” Chu Tiền và Tiểu Mị liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là do Tiểu Mị xuất thân từ Hợp Hoan Tông tự thuật. Chẳng bao lâu, nàng đã làm rõ mọi thứ. Hợp Hoan Tông đã truyền thừa được bốn năm trăm năm, coi như là một trong những đại phái ở Tương Châu. Nhưng không giống như những môn phái khác, Hợp Hoan Tông không quá chú trọng tu luyện, cái mà họ tu luyện chính là điều hòa âm dương, nhằm kéo dài tuổi thọ, giữ mãi tuổi thanh xuân. Cũng bởi vì như thế, một đám nữ nhân xinh đẹp thành lập môn phái, không bị người ta ngấp nghé mới có quỷ. Vì thế mới có chuyện sau này Hợp Hoan Tông thông gia với các đại tông môn ở Tương Châu. “Nữ tu Hợp Hoan Tông nói là thông gia làm vợ lập gia đình, nhưng thật ra không khác gì lô đỉnh, chẳng qua là trợ giúp những đệ tử thiên tài giải tỏa mà thôi.” Nói đến đây, Tiểu Mị lộ vẻ tủi thân. Chu Tiền kịp thời ôm lấy nàng, nhỏ giọng an ủi. Nhìn thấy một màn này, Lâm Quý vô thức nhìn về phía Chung Tiểu Yến ở một bên. “Ngươi nghĩ gì đó?!” Chung Tiểu Yến hừ lạnh một tiếng. “Ta đang suy nghĩ nếu như ta ôm ngươi, có phải ngươi cũng thẹn thùng giống Tiểu Mị cô nương không?” “Bổn cô nương sẽ giẫm lên chân ngươi trước, sau đó nắm cánh tay ngươi ném ngươi xuống đất, cuối cùng là một cước đá ngươi bay ra ngoài.” Chung Tiểu Yến hung dữ nói. “Thật không nữ tính chút nào.” Lâm Quý thở dài một tiếng. Sau khi trải qua sự an ủi của Chu Tiền, tâm trạng của Tiểu Mị đã được cải thiện một chút. “Cho dù là lô đỉnh, cũng không phải ai cũng có tư cách làm. Những đại môn đại phái kia ai nấy đều rất tự tin, cho dù các tỷ muội Hợp Hoan Tông ta đều xinh đẹp như hoa, nhưng bên người những thiên kiêu đó chưa bao giờ thiếu nữ nhân, ai.” Tiểu Mị khẽ lắc đầu: “Cho nên Hợp Hoan Tông vẫn mượn thế lực thông gia ở bên ngoài kinh doanh, cũng là mấy chục năm gần đây gia sản của tông môn dày hơn một chút, hồi môn cho các tỷ muội nhiều hơn không ít, cục diện Hợp Hoan tông dần dần chuyển biến tốt đẹp.” Nghe đến đây, Lâm Quý xem như đã hiểu hơn phân nửa. Hợp Hoan Tông chính là một đám nữ tu bán thân chỉ vì an toàn? “Chỉ vì lời ngươi vừa nói mà một số thành viên của Hợp Hoan Tông làm chuyện xấu, liên lụy đến toàn bộ tông môn?” Lâm Quý ngáp một cái hỏi. “Đúng vậy, một năm qua, tất cả nguồn thu nhập của Hợp Hoan Tông đều bị cắt đứt, phần lớn tiền dành dụm trong tông môn đều bồi thường cho tông môn nhị lưu kia, hơn nữa cũng không có người của đại tông môn dám thông gia với chúng ta.” “Cho nên Hợp Hoan Tông muốn cướp tiền của các ngươi, muốn bán ngươi thêm nhiều tiền?” Lâm Quý chỉ cảm thấy hoang đường. Tiểu Mị lại cúi đầu. “Lâm Du Tinh chớ nói như vậy, nếu có sự lựa chọn, tỷ muội chúng ta nào nguyện ý gả ra ngoài chịu ủy khuất? Dù sao cũng là bất đắc dĩ.” Nghe vậy, Lâm Quý giật mình, sau đó tự vả miệng. “Là ta nhiều lời, Tiểu Mị cô nương đừng trách.” “Lâm Du Tinh không cần để ở trong lòng.” Tiểu Mị khẽ lắc đầu, cuộn tròn trong vòng tay của Chu Tiền. Hỏi xong, Lâm Quý chuẩn bị tiếp tục đi ra ngoài săn thú. Nhưng ngay khi Lâm Quý chuẩn bị xuất phát, hắn lại bị Chung Tiểu Yến kéo lại. “Vừa rồi Ngộ Nan đã đi rồi.” Lúc này Lâm Quý mới phát hiện, con lừa trọc nhỏ đã không thấy bóng dáng. “Tiểu tử này ở bên cạnh ta đã lâu, cuối cùng cũng có chút nhãn lực.” Lâm Quý khá hài lòng với biểu hiện của con lừa trọc nhỏ. Đã có người săn thú, Lâm Quý dứt khoát trở lại bên cạnh đống lửa, cùng Chu Tiền uống rượu, nói chút chuyện trước kia. Bất tri bất giác, Chung Tiểu Yến đã tựa vào bên cạnh Lâm Quý, hai người gần như sắp dính vào nhau. Lâm Quý hồn nhiên không hề hay biết, tiếp tục kể lại chuyện đại sự mà hắn đã làm ở kinh thành. “Kiếm này của ta, là Cao Quần Thư tự mình đưa cho!” “Híttt.” Chu Tiền hít một hơi khí lạnh. Mới có mấy tháng, lão đại đã lăn lộn đến mức này? Nhưng Chu Tiền rất nhanh lại vỗ trán: “Không đúng, không phải là Cao Quần Thư phản bội sao? Lệnh truy nã của hắn đã ban bố rồi.” Trong lúc nhất thời, Lâm Quý không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể ôm lấy Thiên Cương kiếm của mình, lau đi lau lại vỏ kiếm. Chẳng mấy chốc, nửa canh giờ đã trôi qua, nhưng Ngộ Nan vẫn chưa trở về. “Không biết lừa trọc nhỏ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, lâu như vậy còn chưa trở về.” Chung Tiểu Yến cảm thấy có chút kỳ quái. Lâm Quý hung hăng uống cạn rượu trong bình, sau đó đứng dậy. “Ta đi tìm...” Lời còn chưa dứt, cửa lớn miếu Sơn Thần vừa mới được lắp lại xong, lại bị đạp ra một cách không thương tiếc. Không, đúng hơn là nó đã bị đá bay. Lâm Quý đứng tại chỗ, nhìn mấy vị khách không mời mà tới. Liễu Ngôn hắn đã gặp qua lúc trước cũng không còn dẫn đầu, trước người cô ta còn có một bà lão. Lâm Quý đang chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên nhướng mày. Hắn quay đầu nhìn lại, cửa lớn vừa mới bị đạp bay đập vào trong góc, đập ngã con ngựa vốn nên may mắn kia, cũng đập chết thương nhân đang ngủ trong góc. “Ngươi dám giết người.” Lâm Quý nhíu mày càng lúc càng chặt. Hiển nhiên bà lão kia không ngờ Lâm Quý lại nói như vậy. “Chẳng qua chỉ là một người bình thường, chết thì chết thôi. Vị tiên sinh này, lần này lão thân đến đây...” “Ngươi đã giết người, theo pháp luật của Đại Tần, cấm tu sĩ loạn giết người, nhẹ thì giết bằng trượng, nặng thì chém đầu.” Lâm Quý vẻ mặt tức giận, tay trái vén vạt áo dài lên, lộ ra Du Tinh Lệnh. “Du Tinh quan của Giám Thiên Ti? Chó săn triều đình?” Sắc mặt bà lão kia đột nhiên biến đổi. Thiên Cương kiếm trong tay Lâm Quý đã ra khỏi vỏ, trên thân kiếm lóe lên ánh sáng màu lục nhạt. “Ta vốn còn định nghe ngươi nói một chút, xem ngươi có thể nói ra cái rắm thối gì. Bây giờ xem ra cũng không cần, dù sao cũng không khỏi tránh khỏi cái chết.” Lâm Quý cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp cầm kiếm đâm tới ngực bà lão. Cũng không phải là hắn chưa thấy người thường chết, chỉ là hắn không chịu được những tu sĩ này ỷ mạnh hiếp yếu, tự cho là bản thân cao cao tại thượng, không coi tính mạng của người thường ra gì. Lúc này Lâm Quý mới đột phá Đệ Ngũ cảnh không bao lâu, cũng là lúc tay hắn ngứa ngáy khó chịu. Vừa vặn có tu sĩ Đệ Ngũ cảnh của Hợp Hoan Tông giết người ngay dưới mí mắt hắn. Đây là một cái bia sống. Lâm Quý một kiếm hạ xuống, bà lão kia trong lúc đó cũng rút trường kiếm ra ngăn cản, nhưng sau khi hai thanh binh khí va chạm, bà lão kia lại liên tục lùi lại mười mấy bước mới có thể ổn định được. Đám người Liễu Ngôn nhìn thấy một màn này, trái tim bọn họ đâu chỉ lạnh đi hơn phân nửa.