Chương 181: Lợi ích khi làm tông chủ

"Tống trưởng lão!" Liễu Ngôn lo lắng nhìn bà lão. Bà lão lại không đủ thời gian để ý tới Liễu Ngôn, bởi vì sau một kiếm vừa rồi Lâm Quý lại tiếp tục xuất thủ, không cho nàng cơ hội thở dốc một chút nào. Mắt thấy bà ta bị liên tiếp ép lui về phía sau, Liễu Ngôn cũng rút binh khí ra chuẩn bị động thủ. Nhưng cô ta vừa mới tiến lên trước một bước, một đạo hỏa quang đã ngăn cản đường đi của ả. "Đối thủ của ngươi là ta." Chung Tiểu Yến đã nhảy tới trước mặt Liễu Ngôn, một ngọn lửa nhảy nhót giữa các ngón tay, ánh mắt còn mang theo vài phần kích động. "Đúng lúc ta cũng mới đột phá Đệ Tứ Cảnh được vài ngày, để cho ngươi tới thử sức xem sao." Sắc mặt Liễu Ngôn ngưng lại. "Có thể khống chế lửa như vậy... Ngươi là Nhị tiểu thư không gả đi được của Chung gia?" Vẻ mặt Chung Tiểu Yến cũng cứng lại. "Làm sao ngươi biết? Còn có, cái gì gọi là không gả đi được? Nếu bổn cô nương muốn gả, nam nhân muốn xếp hàng có thể đứng từ cửa nhà ta kéo dài đến huyện Thanh Dương đi!" "Huyện Thanh Dương?" "Tên kia chính là huyện Thanh Dương... Phì phì, ta đang nói cái gì." Chung Tiểu Yến vô thức chỉ sang Lâm Quý, nhưng ngay sau đó nàng cáu kỉnh thu tay lại, dậm chân liên tục. Vẻ mặt Liễu Ngôn càng nghiêm trọng, Chung gia là một đại gia tộc, hiện tại Hợp Hoan Tông không đắc tội nổi. "Chung tiểu thư, việc này là sự tình nội bộ của Hợp Hoan Tông, chúng ta không hề có ý định đắc tội ngài và Lâm tiên sinh." Chung Tiểu Yến đâu thèm dể ý những thứ này, ngay một khắc vừa rồi nữ nhân trước mắt này nói nàng không gả ra được, thù oán này cũng đã kết. "Có đắc tội hay không, ngươi nói không tính!" Vừa dứt lời, Chung Tiểu Yến lập tức xuất thủ, nhưng nàng cũng không dùng Ly Hỏa màu trắng bạc từng đối phó với Hoa bà bà lúc trước, mà chỉ là hỏa diễm màu đỏ, như vậy cũng coi như nàng đã giữ lại vài phần đường lui. Nhưng dù vậy, Liễu Ngôn rõ ràng vẫn khó có thể ngăn cản, cô ta chỉ có thể chật vật trốn tránh bốn phía. Cũng không lâu lắm, Tống trưởng lão phía bên kia đã bị Lâm Quý đánh văng kiếm khỏi tay, té ngã trên mặt đất. Lâm Quý tiến lên trước một bước, mũi kiếm dừng ở trước cổ họng của bà ta. "Lão thân nhận thua." Tống trưởng lão cuống quít hô. Sắc mặt Lâm Quý xuất hiện vẻ trào phúng: "Ngươi cảm thấy giết người xong chỉ cần nhận thua là giải quyết xong?" "Lão thân nguyện ý xin lỗi và bồi thường, cầu Lâm tiên sinh tha cho ta lần này." Tống trưởng lão vội vàng lại nói. Tình huống lần này không giống với tên đạo sĩ không biết hối cải ở huyện Thanh Dương trước kia, Lâm Quý cũng có một chút lưỡng lự. Hắn lại quay đầu nhìn rất nhiều dân chúng vẫn còn đang run rẩy trong miếu. Trong đó có gia đình của thương nhân kia, họ là hai mẹ con, hài tử mọt sách được mẫu thân sưởi ấm khi nãy. Giết người thì đền mạng đây là đương nhiên, nhưng đối với hai mẹ con này chưa chắc là kết quả tốt nhất. Hơn nữa tuy Lâm Quý không hề muốn thừa nhận, nhưng ở cái thế giới này, tính mạng của tu sĩ Đệ Ngũ cảnh thật sự đáng giá hơn so với người bình thường. Dù cho hắn thật sự bắt tên trưởng lão của Hợp Hoan Tông này đến Tương Thành đi nữa, chỉ là tình huống giết một mạng người thường, nếu đối phương nguyện ý xin lỗi và bồi thường, hơn phân nửa là việc này cũng sẽ không giải quyết được gì. Trầm ngâm một lát, Lâm Quý thu hồi kiếm. "Nếu như hai mẹ con họ không hài lòng, Lâm mỗ quyết không ngại lấy thêm một cái mạng, ngươi hiểu chứ?" "Vâng.. Đúng.." Tống trưởng lão vội vàng lên tiếng. Bên kia, nhận thấy trưởng lão nhà mình đã bị đánh bại, Liễu Ngôn cũng không chống cự nữa, mà Chung Tiểu Yến cũng thu tay. "Cứ bỏ qua cho bà ấy như vậy?" Chung Tiểu Yến hơi bất mãn. "Không thế thì sao? Ài... Việc này nói lớn, là một vụ án giết người; nhưng nói nhỏ, cũng thật sự chỉ là một cái mạng thường dân mà thôi." Lâm Quý bất đắc dĩ lắc đầu. Dẫu sao đây là Tương Châu, địa phương này phức tạp rắc rối, ngay cả quan Trấn Phủ cũng thân bất do kỷ. Thấy Chung Tiểu Yến còn muốn mở miệng, Lâm Quý lại khẽ lắc đầu nói: "Việc này còn chưa chấm dứt, nếu nhất quyết cho vị vong nhân kia một cái công đạo, về sau Hợp Hoan Tông cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua." Nghe đến đây, Chung Tiểu Yến mới không phản bác nữa. Rất nhanh, Tống trưởng lão đã cùng đôi mẫu tử thỏa thuận xong xuôi, bà ta đưa cho họ mấy tấm ngân phiếu rồi mới đi ra miếu Sơn Thần. Lâm Quý liếc nhìn hai mẹ con họ, nhận thấy bọn họ nhìn về phía mình khẽ gật đầu, tiếp đó hắn quay về phía Tống trưởng lão vẫy vẫy tay. "Bảo người của ngươi cút đi, nếu Hợp Hoan Tông còn dám truy đuổi Chu Tiền, chính là đối nghịch với ta, ngươi hãy nhớ kĩ lời này cho ta." Đám người Tống trưởng lão rõ ràng có chút không cam lòng, nhưng dưới uy thế của Lâm Quý, cuối cùng vẫn đành chật vật rời đi. Bọn họ vừa đi không lâu, Ngộ Nan đã kéo một con lợn rừng rất lớn về tới trong miếu. "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Ta ở ngoài xem náo nhiệt được một lúc, có chuyện gì vậy?!" Lâm Quý nhờ Chung Tiểu Yến giải thích cho Ngộ Nan, còn mình thì bắt đầu tháo dây trói lợn rừng, tiếp đó hắn quay sang Chu Tiền hỏi: "Lúc nãy các ngươi có nhắc đến chuyện về vị trí tông chủ của Hợp Hoan Tông, có thể nói rõ hơn không?" Chu Tiền vội vàng nói: "Từ sau khi sự việc một năm trước xảy ra, lão tông chủ tự cảm thấy năng lực của mình chưa đủ để xoay chuyển cục diện. Bởi vậy ông đã nói, ai có bản lĩnh đánh vỡ cục diện bế tắc của Hợp Hoan tông, thì có thể kế nhiệm vị trí tông chủ. Sau khi nói xong lời này, lão tông chủ cũng liền từ nhậm rồi biến mất." "Đây là xách thùng chạy trốn." Lâm Quý nhịn không được cười lên. "Xách thùng?" Chu Tiền khó hiểu. "Chỉ là một cách nói ví von mà thôi." Lâm Quý cũng không giải thích, ngược lại hỏi: "Vậy là bởi vì Hợp Hoan tông thiếu tiền làm đồ cưới, mà ngươi có thể kiếm tiền, cho nên chúng mời ngươi làm tông chủ?" "Đúng, trong tông môn có không ít lời đồn như vậy, lời này làm cho mấy vị trưởng lão ở phía trên trong lòng bất mãn, hơn nữa trong tay ta đích xác là có một khoản tiền lớn, bởi vậy mới phát sinh sự tình hôm nay." Chu Tiền cười khổ hai tiếng. Nghe vậy, Lâm Quý ngẫm nghĩ một lát, thuận tiện chia cắt thịt lợn rừng, hắn giữ lại bốn cái chân, sau đó gác thịt lên trên đống lửa. "Nếu như có ta ủng hộ ngươi, ngươi có thể ngồi vững vàng vị trí tông chủ này hay không?" Chu Tiền chợt mở to hai mắt nhìn. "Lão đại, lời này của ngươi có ý gì, ta không hề có một chút hứng thú nào đối với vị trí tông chủ đó." "Không có hứng thú? Mỗi ngày sáng sớm, có nữ đệ tử xinh đẹp trẻ tuổi hầu hạ ngươi thay quần áo rửa mặt, dù đi đến bất kỳ địa phương nào đều sẽ oanh oanh yến yến, nhìn thấy ngươi đều sẽ đầy mặt xuân ý..." “Ôi chao! Như vậy thật sự là..." Ánh mắt Chu Tiền hơi phát sáng lên, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt tựa như muốn giết người của tiểu Mị ở bên cạnh. Tiểu Mị không dám nổi giận với Lâm Quý, nhưng có lẽ nàng đã muốn nuốt sống Chu Tiền. "Suy nghĩ một chút đến cảnh các nữ đệ tử trong môn sẽ phải khom mình hành lễ đối với ngươi." Lâm Quý vô tình hay cố ý sờ lên cổ áo, nhíu nhíu lông mày. Chu Tiền lập tức hiểu ý. "Hí...iiiiii... Ta hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới." "Thấy không, tông chủ cái gì đó đều là giả, có cho ta làm ta cũng không muốn làm, nhưng có nhiều thứ lại là chân thật." Lâm Quý cười híp mắt, "Hơn nữa thứ này có tiền cũng không mua được... Ít nhất là không mua được nhiều như vậy." "Lão đại, tại sao ngươi đột nhiên lại nói đến những thứ này, trước kia ở huyện Thanh Dương, ngươi cũng chưa bao giờ gần nữ sắc. Các cô nương còn lén lút bàn tán rằng phải chăng ngươi có bệnh kín trong người hay không..." Chu Tiền hơi kỳ quái nói. Sắc mặt Lâm Quý lập tức đen lại. "Đừng có kéo ta vào! Chút nữa ta sẽ tự viết một phong thư cho ngươi, ngươi quay về Hợp Hoan tông nhận chức tông chủ đi! Sau đó, hãy làm nhiều việc thiện, tu luyện thật tốt, cuối cùng phải tìm lý do trừng trị tên Tống trưởng lão lúc nãy." "Hóa ra ngươi không nhịn được việc vừa rồi." Chu Tiền giật mình. "Ngươi chỉ cần chú ý làm cho tốt." Lâm Quý cười lạnh hai tiếng, một môn phái nhị lưu mà thôi, lấy địa vị hiện tại của hắn ở Giám Thiên Ti, còn có quan hệ với Chung gia ở Tương Thành, Hợp Hoan Tông sẽ phải suy nghĩ cẩn thận. Với đầu óc kinh doanh của tiểu tử Chu Tiền này, chỉ cần cho gã làm tông chủ Hợp Hoan tông, chẳng lẽ còn không đùa chết mấy bà lão kia? Lâm Quý tin tưởng, chờ đến lúc Chu Tiền thượng vị, những kẻ gây sự với người của gã sẽ không có kết cục tốt. Không lâu sau, chân heo đã nướng chín, Lâm Quý rắc thêm gia vị, chuẩn bị nếm thử một chút. Nhưng đúng lúc này, cửa lớn vừa mới an tĩnh không bao lâu, lại bị người ta đạp ra. Người tới là Liễu Ngôn, khuôn mặt nàng hoảng sợ dẫn theo ba nữ đệ tử Hợp Hoan Tông khác chạy vào trong miếu. Không thấy Tống trưởng lão lúc trước. Ngoài ra trên người Liễu Ngôn đang dính đầy vết máu. "Đại nhân, cứu... cứu mạng!"