Chương 182: Lão Điên hoàn lương

Nếu như không phải là bị ép đến tuyệt lộ, hoặc là sợ tới mức không làm chủ được bản thân, một tu sĩ Đệ Tứ cảnh như Liễu Ngôn vô luận như thế nào cũng không thể nào trở về tìm Lâm Quý cứu mạng. Cũng chính bởi vì thế, sắc mặt Lâm Quý lập tức ngưng trọng tới cực điểm. "Xảy ra chuyện gì? Tống trưởng lão đâu rồi? Vết máu trên người ngươi là ở đâu ra?" Liễu Ngôn trợn mắt, ngực phập phồng rất nhanh, toàn thân nàng đang run rẩy không thôi. "Tống... Tống trưởng lão bị giết rồi!" Không đợi Lâm Quý hỏi tiếp, nàng vội vàng nói: "Vừa rồi đoàn người chúng ta đang đi trên đường, bỗng gặp phải một gã lạ mặt đi đến trước mặt chúng ta, Tống trưởng lão vốn đang nổi nóng, bởi vậy mới quát lớn một câu." "Chỉ bởi vì một câu quát lớn, người nọ đã ra tay giết người?" Lâm Quý khẽ nhíu mày, trong lòng hắn hơi trầm xuống. Cho dù Tống trưởng lão kém cỏi thế nào thì cũng là Đệ Ngũ cảnh, kẻ có thể trong nháy mắt giết chết Đệ Ngũ cảnh chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản. Ai ngờ Liễu Ngôn lại lắc đầu. "Không, người nọ cũng không hề mở miệng, nhưng chỉ sau một khắc, đầu của Tống trưởng lão lại không hiểu sao rơi xuống ngay ở trước mặt chúng ta!" Liễu Ngôn đã nói năng có chút lộn xộn. "Ta tận mắt thấy kẻ đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống trưởng lão, tiếp đó đầu của Tống trưởng lão rụng xuống! Máu trên người ta là... là của Tống trưởng lão, sau đó ta lập tức dẫn theo các tỷ muội trốn về đây." Nghe nói như thế, những người còn lại vẫn chưa có phản ứng gì. Nhưng mà Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến đã há to miệng, hai người hoảng sợ nhìn Lâm Quý. Khuôn mặt Lâm Quý cũng cực kỳ sợ hãi, hắn lập tức dùng thần thức dò xét ra ngoài. Ngay sau đó, hắn đã phát hiện có một bóng người ở bên ngoài miếu Sơn Thần khoảng trăm mét, kẻ này đang chậm rãi đi tới. "Lão Điên!" Trong chốc lát, trái tim Lâm Quý đập nhanh tới cực điểm. "Tất cả mọi người cúi đầu xuống cho ta! Một lát nữa bất kể phát sinh cái gì, trước khi nhận được mệnh lệnh của ta, không cho phép ngẩng đầu, không cho phép nhìn bất cứ kẻ nào!" Lâm Quý lớn tiếng hô. Mọi người trong miếu không ai dám phản đối, mọi người ai nấy thu mình lại giống như con đà điểu. Lâm Quý tiến tới che chắn đám người Liễu Ngôn ra sau lưng. "Các ngươi cũng vậy, không muốn chết thì hãy thành thành thật thật cúi đầu xuống, chớ nhìn bất cứ cái gì, dù phát sinh chuyện gì cũng mặc kệ." Hai bên cũng không phải có thâm cừu đại hận, Liễu Ngôn cũng không làm chuyện gì quá phận tình, Lâm Quý tự nhiên không cần cố ý hại chết nàng hoặc là mặc kệ. Đợi đến lúc xác định tất cả mọi người đã cúi đầu, Lâm Quý cũng cúi đầu, nhưng hắn lại đi ra khỏi miếu Sơn Thần. "Lâm Quý, ngươi làm gì thế?" Chung Tiểu Yến có chút kinh hoảng níu kéo ống tay áo Lâm Quý. "Yên tâm đi, không nhìn vào mắt lão sẽ không sao." Lâm Quý mở miệng trấn an, tiếp đó hắn tránh khỏi bàn tay của Chung Tiểu Yến, một thân một mình đứng ở trước miếu. Chỉ qua mấy hơi thở, hắn đã thấy một đôi chân xuất hiện ở trước mặt, chỉ cách khoảng hai ba bước. "Thú vị." Một giọng nói rất trong trẻo vang lên, nghe có vẻ rất trẻ tuổi. Điều này khiến Lâm Quý có chút ngoài ý muốn, trước đó nghe Phùng Chỉ Nhược nói qua, vị Lão Phong Tử này rõ ràng đã sống cả 1000 năm, dù thế nào cũng nên là giọng của một ông lão mới đúng. Nhưng âm thanh này lại trong trẻo đên bất ngờ. "Tại sao ngươi biết bảo bọn họ cúi đầu đừng nhìn ta?" Lão Điên lại hỏi. "Thưa tiền bối, vãn bối đã nghe qua người ta nhắc tới uy danh và cả những cấm kị về tiền bối." Lâm Quý cúi đầu trầm giọng đáp. Nghe nói thế, Lão Điên lại cười khẽ hai tiếng. "Ha ha, đó đều là việc cũ năm xưa, trước đây không lâu ta đã đoạt xá một tiểu tử có thiên phú không tồi, bây giờ đã biến thành thân người, ánh mắt đã khôi phục từ lâu." Nói là nói như vậy, nhưng Lâm Quý cũng không có dự định ngẩng đầu lên chút nào. "Chúc mừng tiền bối." "Lời chúc mừng thì không cần, đoạt xá trọng sinh cũng phải trả một cái giá rất lớn, rất nhiều người còn nhận định, cái giá này còn không bằng cái chết đi. Có điều ta đã kéo dài hơi tàn suốt 1000 năm, có thể thấy lại ánh mặt trời đã là lão thiên gia ban tặng, bởi vậy ta cũng không yêu cầu xa vời quá nhiều." Nói đến đây, Lão Phong Tử đột nhiên vỗ vỗ bờ vai của Lâm Quý. Động tác này dọa Lâm Quý sợ tới mức tóc gáy dựng đứng, cố nén kích động muốn xuất thủ. "Không cần căng thẳng, nhìn thái độ của các ngươi cung kính như vậy, ta cũng sẽ không ra tay lung tung." Lão Điên khẽ cười nói: "Còn nữa, lấy nội tình hùng hậu này của ngươi, nếu như thật xảy ra đánh nhau, ta còn chưa hẳn đã thắng được ngươi... Đáng tiếc." Lâm Quý rụt cổ một cái. "Tiền bối tiếc nuối điều gì?" "Đáng tiếc lúc ta thoát khốn không gặp được ngươi, lúc đầu ta còn cảm thấy thân thể của ta bây giờ đã được coi là thiên tài, hiện tại mới biết, người so với kẻ đã chết, hàng so với hàng còn tốt hơn." "Tiền bối nói đùa." "Ta đã không chịu nổi cái giá để đoạt xá một lần nữa. Nhưng mà chờ sau này ta khôi phục một phen, nói không chừng ta vẫn có thể sẽ tới tìm ngươi ôn chuyện." Lâm Quý cũng nhận ra Lão Điên trước mắt đã có phần hư nhược rồi, lúc này hắn thậm chí có thể dò xét được tu vi của lão. Nguyên thần như mặt trời, đây là biểu hiện của Đệ Lục cảnh. Ngoài ra trung khí chưa đủ, hiển nhiên còn có tổn thương bên người. Lâm Quý hoàn toàn chính xác không cần quá lo lắng hãi hùng, bởi vậy hắn cũng lớn mật thêm vài phần. "Ôn chuyện khả năng không lớn, tiền bối nếu muốn đi thì hãy đi nhanh lên, còn về chuyện gặp lại... Ít nhất Lâm mỗ sẽ không quá mong đợi." "Ha ha ha, ngươi tiểu tử này quả thực thú vị! Nhưng mà đằng sau còn có truy binh, ta cũng hoàn toàn chính xác không thể ở lâu." Nói xong, Lão Điên lại vỗ vỗ mạnh lên bờ vai Lâm Quý, giống như muốn nói 'Ta rất vừa ý ngươi', đương nhiên không phải có hảo ý, tiếp đó lão bước nhanh rời đi. Lâm Quý ngẩng đầu và thở dài một hơi. Đưa mắt nhìn Lão Điên đi xa, đợi bóng lưng tan biến khỏi tầm mắt, hắn mới trở lại trong miếu. "Chuyện như thế nào? Các ngươi đã nói những gì rồi hả?" Chung Tiểu Yến vội vàng hỏi. "Không có gì, lão già kia vừa ý thân thể của ta rồi, nhưng ta nhất quyết không chịu khuất phục. Lão cũng biết dưa hái xanh không ngọt, hơn nữa phát hiện quả dưa như ta không dễ vặn, cho nên đã chịu buông tha." "Nói nghiêm túc đi!" Chung Tiểu Yến không nhịn được muốn ra tay cấu Lâm Quý. Lâm Quý cũng không tránh né, hắn để yên cho nàng cấu tay một cái, rồi mới nói: "Lão Điên đoạt xá sống lại, nhưng tu vi đã giảm gần hai đại cảnh giới. Lần trước thấy lão ít nhất cũng là Quỷ Vương, tương đương với Đệ Thất Cảnh trở lên rồi, vậy mà hiện tại chỉ còn mới là Đệ Lục cảnh, mà lại rất là suy yếu." "Ngoài ra hình như phía sau còn có người đang đuổi theo lão, cũng không biết là người của Giám Thiên Ti, hay là thế lực tông môn ở Tương Châu." Nói đến đây, trên mặt Lâm Quý nổi lên vài phần nhẹ nhõm chi ý. "Vốn tưởng rằng sẽ có bệnh dịch tả do Quỷ Vương phát điên ở Tương Châu, kết quả là vị này lại hoàn lương rồi, đây là thiên đại hảo sự." Vừa nghe thế, trên mặt Ngộ Nan và Chung Tiểu Yến cũng hơi giãn ra như nụ cười khi trút được gánh nặng. Đối với sự đáng sợ của vị Lão Điên lúc đó, ký ức của bọn họ vẫn còn mới mẻ. Liếc lão một cái sẽ rơi đầu, không khỏi cũng quá bá đạo đi. Ở bên trong Liễu Ngôn đột nhiên đứng dậy, tiếp theo nàng khom người đối với Lâm Quý. "Đa tạ Lâm tiên sinh đã bỏ qua hiềm khích khi trước, lại còn cứu tính mạng chúng ta." Ba tên đệ tử bên cạnh nàng cũng vội vàng hành lễ. "Không cần, chúng ta cũng không phải là kẻ thù, các ngươi cũng không có ý gây chuyện với ta, ta không thể thấy chết mà không cứu được." Lâm Quý khẽ lắc đầu, lại nói, "Có điều ta muốn để Chu Tiền trở về đảm nhận vị trí tông chủ, dù sao việc này ngươi cũng phải hỗ trợ một chút." Liễu Ngôn giật mình, lại khẽ gật đầu. Tống trưởng lão cũng đã chết, lúc này Chu Tiền còn có hậu trường như Lâm Quý, nàng cũng không có lý do gì để phản đối. Cùng lúc đó, ở một bên Ngộ Nan đang nhấc cánh cửa lớn về lại vị trí cũ. Nhưng y vừa mới lắp lại cánh cổng, người còn chưa quay trở lại thì cửa lớn lại một lần bị đẩy ngã.