Chương 183: Thẩm Long

Lần này, người xuất hiện ở cửa là một người đàn ông trung niên. Người này trông lôi thôi lếch thếch, trên mặt râu ria xồm xoàm, mái tóc màu xám trắng nhìn qua không khác gì Lâm Quý. Trừ màu tóc, giống như Lâm Quý, người này tùy ý thả mái tóc dài của mình, mặc cho gió rét ở bên ngoài thổi đầu tóc bay loạn khắp nơi. Khuôn mặt sắc như dao, nhưng cái mũi hơi thấp tẹt tạo cảm giác không được tự nhiên. Duy nhất gây ấn tượng chỉ có thanh đại đao dài bằng thân người đeo sau lưng và hai mắt sáng ngời có thần làm người ta khó mà nhìn thẳng. Khi thấy người này, những người còn lại còn chưa kịp phản ứng gì. Sau khi trì trệ một chút, Lâm Quý vội vàng đứng lên. "Du Tinh quan Lâm Quý, bái kiến Thẩm đại nhân!" Người trước mắt này là vị Nhị phẩm Du Thiên quan thứ ba của Giám Thiên Ti bên cạnh Phương Vân Sơn và Tử Tình, cường giả Đệ Thất - Nhập Đạo cảnh Thẩm Long! Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Quý nhìn thấy Thẩm Long. Nhưng khi còn ở tổng nha Giám Thiên Ti ở kinh thành, hắn đã nhìn thấy chân dung của Thẩm Long, lúc nhàn rỗi hắn cũng từng nghe người ta bàn luận về bộ dạng Thẩm Long ra sao. Chuôi đại đao cao bằng thân người này càng đặc biệt gây chú ý. Thêm vào đó Lâm Quý không nhìn thấu tu vi của người trước mặt này. Chủ yếu nhất vẫn là hắn đã nhìn thấy tấm lệnh bài có chữ Thiên mà y đang tùy tiện đeo ở hông kia. Thiên Tử Lệnh chính là biểu tượng cho thân phận của Nhị phẩm Du Thiên Quan, cũng giống như là Du Tinh Lệnh của Lâm Quý vậy. Nhận thấy có người chỉ một câu đã nói toạc ra thân phận của mình, Thẩm Long giật mình. Nhưng mà nghe thấy Lâm Quý cũng là người của Giám Thiên Ti, sau đó lại thấy được Du Tinh Lệnh của Lâm Quý, trên mặt y lập tức nổi lên nụ cười. "Hóa ra tiểu huynh đệ cũng là người của Giám Thiên Ti? Thật quả là đúng lúc." Thẩm Long cười tủm tỉm đi tới trước mặt Lâm Quý, y vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó dựng đại đao ở sau lưng qua một bên và ngồi xếp bằng ở trước đống lửa. Lâm Quý có chút không hiểu cho lắm, hắn ngồi xuống bên cạnh Thẩm Long, rất ngạc nhiên nói: "Đúng lúc? Chắc hẳn đại nhân đang có công vụ trên người, ngài muốn yêu cầu nhân thủ hỗ trợ phải không?" "Cũng không phải." Thẩm Long lắc đầu: "Ta đuổi người kia tới nơi đây, đang cảm thấy rất đói bụng, sau đó ta ngửi thấy mùi thịt nướng." Thẩm Long chỉ chỉ cái chân giò mới nướng trên đống lửa, tỏa mùi thịt nướng quện với mùi hương của bột thì là tràn lan. Hắn nuốt nước miếng một cái, cười nói: "Lúc trước ta còn đang e ngại không biết có nên tự tiện thỉnh cầu hay không. nếu tiểu huynh đệ cũng là người của Giám Thiên Ti, như vậy thật không còn gì bằng. Cùng là đồng liêu với nhau, dù sao chúng ta cũng sẽ dễ nói chuyện một chút." Lâm Quý nín cười, sau đó gỡ xuống một cái chân lợn rừng, hắn dùng Thiên Cương Kiếm rạch mấy đường trên cái chân, sau khi thấy bên trong cũng đã chín tới thì mới đưa đến cho Thẩm Long. "Xin mời đại nhân thưởng thức." "Đa tạ đa tạ." Thẩm Long vội vàng đưa tay tiếp nhận cái chân lợn, y cũng không để ý nó còn nóng mà bắt đầu ăn như gió cuốn. Thấy vậy, Lâm Quý lại tiếp tục phân chia thịt trên ba cái chân khác cho mấy người xung quanh. "Các ngươi không cần khách sáo, ta cũng không ăn người, các ngươi cứ tự nhiên đi." Thẩm Long lại mở miệng cười nói, đồng thời tay chỉ chỉ bình rượu. "Còn có cả rượu nữa hả? Có thể chia cho ta một chút không?" Lâm Quý nhấc một vò rượu còn chưa mở nút ra, đặt ở trên tay Thẩm Long. Thấy Thẩm Long ăn uống ngon lành, Lâm Quý cũng không quấy rầy, lại cắt một khối thịt lớn cho Chung Tiểu Yến, sau đó hắn bắt đầu ăn phần của mình. Chờ đến sau khi đám người ăn xong, Thẩm Long sờ lên bụng, hài lòng híp mắt lại. "Ở nới núi hoang rừng vắng như thế này, còn có thể được mời rượu thịt ăn no, sảng khoái lắm." Thấy Thẩm Long đã ăn no, Lâm Quý mới bắt đầu hỏi: "Đại nhân đi tới nơi đây, chắc là vì đuổi theo Lão Điên kia?" "Hả, tại sao ngươi biết, ngươi và hắn đã gặp mặt?" Thẩm Long chớp chớp lông mày. Lâm Quý đành kể lại sự tình trước đây không lâu một lượt. Sau khi nghe Lâm Quý nói xong, Thẩm Long cũng không thấy ngoài ý muốn, y còn quan sát Lâm Quý từ trên xuống dưới cả hồi lâu. "Hóa ra ngươi chính là Lâm Quý." Lâm Quý có chút kinh ngạc, không phải khi nãy hắn đã tự giới thiệu rồi sao, chẳng lẽ lúc đó ánh mắt người này đều chỉ nhìn chằm chằm vào thịt nướng hay sao? Căn bản không nghe hắn nói gì? Thẩm Long không biết trong lòng Lâm Quý đang oán trách mình, y ngáp một cái thật dài, chậm rãi nói: "Việc xảy ra ở kinh thành quá phiền phức, lão Cao đó đúng là một kẻ tàn nhẫn, không ngờ ngươi có thể giữ được tính mạng khi đã tham gia vào việc này, vận khí rất tốt nha." Lâm Quý nhếch miệng đắng chát, khẽ lắc đầu. Trên người hắn còn có một đám hắc khí do Tà Phật Ấn để lại, vẫn còn quá sớm để kết luận có giữ được tính mạng hay không. Thẩm Long vẫn tiếp tục nói: "Ha ha, may mắn ta đã sớm có dự đoán trước đó, ở bên ngoài chần chờ không xuất hết sức lực. Hơn nửa năm qua, ta còn không giải quyết xong một chuyện nhỏ này, nhưng cũng không thể bỏ mặc hoàn toàn. Vậy là kinh thành cũng không có lý do gì gọi ta trở về, bởi thế ta mới tránh được tai họa này." Lâm Quý muốn nói lại thôi. Lúc này Lão Điên kia chắc là còn chưa đi xa, chẳng phải bây giờ ngươi cũng đang dây dưa không làm hết sức mình sao? Thẩm Long cười tủm tỉm đánh giá Lâm Quý. "Có phải ngươi đang oán trách hiện tại ta cũng đang xuất công không xuất lực hay không?" "Hạ quan không dám." "Có cái gì không dám, ta chính là muốn xuất công không xuất lực! Lúc này tiểu tử kia đang nghỉ ngơi trong một khe núi cách đây 7~8 dặm... Ồ, gã đang muốn bắt cá... Trời ạ, tên này không có nướng chín, trực tiếp ăn thịt sống, làm sao gã có thể ăn được nhỉ?" Ở một bên, Lâm Quý há mồm kinh ngạc. Thẩm Long cười nói: "Tiểu tử kia đã sớm bị ta hạ chút thủ đoạn, nếu là lúc mới vừa phá phong gã đó còn thực sự có mấy phần khó chơi. Nhưng hiện tại gã chỉ là một tên oắt con mới vào Đệ Lục cảnh, làm sao chạy thoát được lòng bàn tay của ta?" "Vậy tại sao đại nhân không bắt gã lại?" Lâm Quý càng thấy khó hiểu. "Sợ phiền hà chứ sao nữa." Thẩm Long lại ngáp một cái, dứt khoát nằm ở bên cạnh đống lửa, bắt chéo hai chân, hai cái tay đệm ở sau đầu, nhắm mắt lại. "Lão Điên tên thật là Tần Lâm Chi." "Tần Lâm Chi?" Lâm Quý khẽ nhíu mày, ngay sau đó hẵn nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến hóa. "Không sai, chính là họ Tần kia." Thẩm Long thở một hơi dài: "Ngươi thử nói xem một cái đại trận đã duy trì ngàn năm, làm sao nói phá phong thì sẽ phá phong? Một tên đệ tử Thiên Công Phường có thể rung chuyển đại trận đã duy trì ngàn năm do lão tổ tông của Khôi Lỗi Môn tự mình bố trí?" Chỉ với mấy câu ngắn ngủi nhưng cũng hé lộ ra Thẩm Long đã sớm điều tra rõ ràng chân tướng sự thật của việc này. "Ngài đã gặp Phùng Chỉ Nhược rồi?" Lâm Quý vấn đạo. "Đúng vậy, chính nàng đã tìm tới Giám Thiên Ti, loại nhân vật này sợ nhất chọc phải phiền phức, đặc biệt là sợ bị Giám Thiên Ti để mắt tới." Thẩm Long nhếch nhếch miệng, lại nói tiếp, "Chính là bởi vì thảm án ở kinh thành thời gian trước! Quốc vận chấn động, Long Mạch suy yếu, địa mạch của Cửu Châu đều xảy ra biến hóa, mà đại trận phong ấn Tần Lâm Chi lại chính là dựa vào địa mạch mà thiết lập, bởi vậy nên gã mới có thể thoát khốn." Nghe nói như thế, Lâm Quý càng thêm không hiểu. Ngàn năm trước, Tần gia vẫn chỉ là một gia tộc tu hành. Tại sao sự việc lần này lại có thể dính líu tới Tần gia. Trong này chắc chắn lại có rất nhiều chuyện phức tạp. Sắc mặt Lâm Quý bỗng nhiên trở nên có chút khó coi, lần này nếu hắn lại bị liên lụy vào, hắn nói thế nào cũng phải xin từ chức. Một bên Thẩm Long đã híp mắt ngủ hiu hiu, nhìn thấy vẻ mặt âm tình bất định của Lâm Quý thì cũng gật đầu liên tục. "Lúc trước, khi ta điều tra ra những chuyện này, nét mặt cũng không khác ngươi chút nào." Lâm Quý sửng sốt nhìn về phía Thẩm Long. Thẩm Long cười không ngậm miệng lại được. "Cảm thấy phiền phức chưa? Ta cũng thấy y như vậy, cho nên ta mới không bắt gã lại! Không bắt giữ gã này thì sự tình sẽ không kết thúc được, nhưng ta cũng không thể cứ thả gã đi như thế, bởi vậy ta cũng không cần trở lại kinh thành." Hắn chỉ chỉ về phương bắc, trên mặt nổi lên mấy phần khinh thường. "Chỉ vì cái chức vị ti chủ này, đám người trong kinh lại tranh đấu đến đầu rơi máu chảy."