Chương 184: Huyện Lôi Trạch, Lôi Vân Sơn

Lâm Quý đang lắng nghe say sưa thì Thẩm Long lại không nói gì nữa. Đột nhiên y khẽ nhíu mày. "Tên oắt con kia lại muốn đi rồi, không thể để cho gã chạy quá xa được, nếu vạn nhất để mất dấu thì thật đúng là có chút phiền phức." Trong lúc nói chuyện, Thẩm Long đã đứng thẳng lên, y lại vác thanh đại đao cao bằng thân người kia ở trên lưng, chắp tay hướng về phía Lâm Quý. "Đa tạ khoản đãi, cáo từ." Lâm Quý còn định nói vài câu, nhưng Thẩm Long chỉ lách mình một cái đã ra khỏi miếu sơn thần, ba bước hai bước giữa, người đã dần dần từng bước đi đến. "Thân pháp thật là lợi hại." ở một bên Ngộ Nan nhìn mà tấm tắc kêu lên. Chỉ dùng thị giác nhìn qua, bộ dạng Thẩm Long lúc rời đi dường như đã có mấy phần Súc Địa Thành Thốn. "Dù gì y cũng là cường giả Nhập Đạo cảnh, vậy nên cũng không có gì quá kỳ quái." Lâm Quý lắc đầu nhưng trong lòng có chút tiếc nuối. Đây là hắn lần đầu tiên tiếp xúc với Thẩm Long, thật không ngờ vị Du Thiên Quan này cũng khá dễ gần. Lúc đầu Lâm Quý còn nghĩ tìm cách xem có thể từ trong miệng y moi ra các loại tin tức động trời nào hay không. Bây giờ xem ra, tuy tin tức về Lão Điên quả thực không nhỏ nhưng xét cho cùng vẫn có chút nhàm chán. Tính tò mò hóng hớt chưa được thỏa mãn, thật là khiến người phiền muộn. Ngay sau khi Thẩm Long rời đi không lâu, bên ngoài cuối cùng đã trời quang mây tạnh. Một trận tuyết dầy kéo dài hồi lâu cuối cùng đã sắp kết thúc. "Chúng ta phải đi thôi." Chung Tiểu Yến vừa nói vừa cùng lúc dập tắt đống lửa được đốt cháy trong nhiều ngày. "Tuyết cũng chưa tan hẳn, nếu chúng ta rời đi thì bọn họ sẽ làm thế nào?" Lâm Quý chỉ về phía đám dân chúng. Chung Tiểu Yến nhìn sang Chu Tiền và Tiểu Mị. "Hai vị, chờ chúng ta đi rồi, các ngươi nhớ an bài đám dân chúng này cho thỏa đáng được chứ?" Chu Tiền vội vàng lên tiếng. Gã có thể nhận thấy, cô nương trước mắt này không chỉ có tu vi lợi hại, hơn nữa còn giống như là sinh ra đã là thủ lĩnh, thuộc về loại người tuyệt đối không thể đắc tội. "Chung cô nương hãy yên tâm, ta và Tiểu Mị sẽ đợi đến lúc băng tuyết tan hết, sau đó đưa hết đám dân chúng về nội thành an toàn, rồi mới quay về Hợp Hoan Tông." Chung Tiểu Yến vừa khẽ gật đầu, vừa nhìn về phía Lâm Quý. Lâm Quý lúng túng cười một cái, ngươi cũng đã sắp xếp sự tình xong xuôi, ta còn có thể làm gì chứ. "Đã như vậy, lão Chu, phải làm phiền ngươi rồi." "Việc nên làm mà thôi." "Ngộ Nan, chỉnh đốn hành lý, lên đường đi." Lâm Quý lại nói. Từ lúc Chung Tiểu Yến mở miệng, con lừa ngốc cũng đã thu thập xong mọi thứ. Những ngày qua Ngộ Nan cũng đã hiểu rõ, tuy rằng trong ba người bọn hắn, Lâm Quý là lợi hại nhất, nhưng mà vài thời điểm lời nói của Lâm Quý còn không có trọng lượng bằng Chung cô nương. Đặc biệt là những loại chuyện nhỏ nhặt giống như xuất phát này. Đợi đến lúc Ngộ Nan chỉnh đốn sơ qua hành lý xong, Lâm Quý hơi chắp tay hướng về phía đám dân chúng trong miếu. "Chư vị, tại hạ còn có chuyện quan trọng bên người, xin đi trước một bước, cáo từ!" "Lâm tiên sinh đi đường thuận buồm xuôi gió." "Đa tạ Lâm tiên sinh đã chiếu cố mấy ngày vừa rồi." "Khách khí, khách khí!" Lâm Quý cười đáp lại đôi câu, tiếp đó hắn dẫn theo Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan cùng nhau rời khỏi miếu Sơn Thần. Mãi đến lúc đi ra ngoài được vài dặm, Lâm Quý mới nhìn sang Chung Tiểu Yến, hỏi: "Tại sao phải xuất phát gấp như vậy?" "Bổn cô nương ở trong miếu đợi chán rồi." Chung Tiểu Yến chỉ đi về phía trước, nhìn cũng không nhìn Lâm Quý. Lâm Quý giật mình. "Như vậy cũng đúng, liên tục ở trong phòng cả ngày, quả thực không thoải mái chút nào." Chung Tiểu Yến liếc mắt nhìn Lâm Quý, sắc mặt nàng càng lạnh lẽo như băng. Ở một bên, Ngộ Nan đảo mắt liên tục. "Lâm thí chủ..." "Có chuyện gì?" "Chắc là Chung cô nương đang lo lắng về thân thể của ngươi, không muốn kéo dài lâu thêm nữa, bởi vậy nàng mới thúc giục lên đường." Lời mới nói ra, Lâm Quý còn chưa kịp phản ứng, Chung Tiểu Yến đã dựng đứng hết lông tóc. "Con lừa ngốc như ngươi thì biết cái gì, ít nói linh tinh." "Dạ, dạ đúng, là tiểu tăng nhiều lời." "Hừ!" Chung Tiểu Yến hừ lạnh một tiếng, liếc mắt sang Lâm Quý, tiếp đó nàng lập tức tăng nhanh tốc độ, một mình dẫn đầu đi trước. Lâm Quý hơi cảm thấy oan ức, lời là do Ngộ Nan nói, ngươi liếc ta làm cái gì. Thấy Chung Tiểu Yến đã đi xa ở phía trước, Ngộ Nan mới nhìn Lâm Quý có chút phàn nàn. "Lâm thí chủ, ngay cả chuyện này cũng nhìn không ra, ngươi còn dám nói mình là tay chơi lão luyện, có phải trước đây ngươi đều khoác lác với tiểu tăng đúng không?" Lâm Quý liếc mắt trừng Ngộ Nan. "Ngay cả con lừa ngốc như ngươi cũng nhìn ra được, ngươi lại cho rằng ta không hiểu?” Vừa nghe như vậy, Ngộ Nan càng thêm hồ đồ, có chút hoài nghi nói: "Ngươi đã nhìn ra thì tại sao không nói?" "Nha đầu kia vô cùng sĩ diện, cần phải trải vuốt cho đúng lúc." "Tiểu tăng vẫn không hiểu." "Cho dù có đoán ra cũng phải giả bộ như không biết, hiểu không?" "Không hiểu." "Vậy ngươi đúng là một con lừa ngốc." Lâm Quý lắc đầu, cũng không thèm nhiều lời với con lừa ngốc này. Dưới chân tăng tốc, đuổi theo Chung Tiểu Yến. ... Thịnh Nguyên năm thứ hai. Mùng hai tháng hai, trên Long Sĩ Đầu. Thấm thoát năm cũ đã kết thúc, thời tiết đang dần dần trở nên ấm áp. Trận bão tuyết quét qua Tương Châu một tháng trước, hiển nhiên chính là lời chia tay cuối cùng của mùa đông. Sau khi trăn trối, giá rét cũng chỉ có thể chờ đợi tiêu tán, bị cơn gió xuân càn quét sạch sẽ. Ở phía Nam Tương Châu, trên những cành cây hai bên quan đạo, mầm non xanh nhạt vẫn còn ướt đẫm sương sớm, nhỏ giọt như đang thèm muốn. Trong không khí toát ra sự trong lành tươi sáng đầy sức sống. Đất đai đầy những vũng bùn nước do tuyết tan rã, có thể nói là muốn hành hạ người đi đường rất nhiều. Một nam một nữ và một tên đầu trọc đang chậm rãi đi về phía trước, chân đạp lầy lội. Ba người đều lộ ra vẻ mệt mỏi phong trần, dường như lâu rồi họ không được nghỉ ngơi và hồi phục qua. Tuy rằng thân thể họ sạch sẽ không chút bùn đất, nhưng gương mặt lại không giấu được vẻ mệt mỏi. Phía trước mơ hồ đã có thể thấy đường nét của thành trấn. "Trong một tháng vượt qua Tương Châu, thời gian này thật mệt mỏi." Lông mày Ngộ Nan rủ xuống thấp, nếu không phải mắt thấy đích đến đã ở phía trước, chắc chắn y sẽ không có tâm tư để nói chuyện. "Mau đi tiếp đi! Tiểu Yến cô nương còn chưa phàn nàn, tại sao ngươi lại than vãn nhiều như vậy?" Lâm Quý quát lớn một câu, sau đó hắn nở một nụ cười nịnh nọt đối với Chung Tiểu Yến. "Hừ." Chung Tiểu Yến khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Quý. Xum xoe như thế này, chắc chắn không có chuyện gì tốt. "Phía trước là ở đâu rồi hả?" Chung Tiểu Yến đột nhiên hỏi. Lâm Quý vội vàng lấy ra địa đồ, những ngày này hắn đã nhìn tấm bản đồ này vô số lần. "Đây là huyện Lôi Trạch." Nghe đáp án này, ánh mắt Chung Tiểu Yến cuối cùng cũng nổi lên vài phần sáng ngời, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "Vậy Lôi Vân Tự ở gần đây chứ?" "Hồi bẩm Tiểu Yến cô nương, Lôi Vân Tự ngay ở trên Lôi Vân sơn bên ngoài huyện vài dặm. .. Ừ, chắc là ở bên kia." Lâm Quý vừa nói vừa chỉ vào một ngọn núi ở xa xa. Ngọn núi đó rất cao, đỉnh núi thấp thoáng trong mây. Mới nhìn từ xa, Lâm Quý thậm chí cảm thấy được Lôi Vân Sơn này không hề thấp hơn so với Bàn Long Sơn bên ngoài kinh thành. Chung Tiểu Yến vừa nhìn sang phía Lâm Quý chỉ, vừa đi cà nhắc tới vài bước. Nhìn hồi lâu, nàng mới thu hồi ánh mắt. "Phù phù... Cuối cùng đã đến." Nghe Chung Tiểu Yến thở dài, Ngộ Nan ở một bên nhẹ giọng nói nói: "Hóa ra Chung cô nương cũng biết mệt mỏi, một tháng vừa qua, nào là gió tuyết đan xen, nào là đường đất bùn lầy, đi ngang qua bảy tám tòa thị trấn, Chung cô nương có nghĩ chúng ta nên nghỉ ngơi và hồi phục một phen không?" Hiếm thấy Chung Tiểu Yến không đáp trả, nàng chỉ tiếp tục im lặng đi về phía trước. Thấy Chung Tiểu Yến không trả lời, Ngộ Nan lại dũng cảm nói tiếp. "Chung cô nương lo lắng cho thân thể người nào đó, nhưng lại đang liên lụy tiểu tăng ăn sương uống gió... Tốt tốt tốt, tiểu tăng không nói nữa vậy." Cuối cùng Ngộ Nan vẫn còn e ngại dưới uy quyền của Chung Tiểu Yến, không dám nói nhảm nữa. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là huyện Lôi Trạch đã gần ngay trước mắt.