Chương 185: Chân Long Thể cảnh giới Đệ Nhất trọng

Từ đầu trong dự đoán của Lâm Quý, với sự rộng lớn của Tương Châu, cho dù hắn liên tục vừa đi vừa nghỉ, cũng phải mất ít nhất 2 tháng mới có khả năng đi đến khu vực sau cuối ở phía Nam này. Nhưng may mắn mà có Chung Tiểu Yến. Trong một tháng này, ngoại trừ thời gian chạy theo trên đường, việc tu luyện của Lâm Quý cũng không bị chậm lại. Ngoại trừ luồng hắc khí kia, thương thế trên người hắn đã hoàn toàn khôi phục, tu vi Đệ Ngũ cảnh cũng hoàn toàn được củng cố. Ngoài ra, hắn đã ăn vào 3 viên Long Huyết Đan, hiện tại Chân Long Thể của hắn đã tu luyện đến cảnh giới Đệ Nhất trọng đại thành. Chỉ so về thân thể mà nói, Lâm Quý đã không ngại so tay với yêu quái cùng cảnh giới. Nếu lúc này để hắn đối mặt với Hoa Bà Bà, hắn có thể tay không đi lên cứng đối cứng một phen. Đương nhiên, gặp rồi có thắng hay không lại là chuyện khác. Nhưng tóm lại là nó đã bù đắp cho nhược điểm của Lâm Quý về Luyện Thể. Có điều cảnh giới của Chân Long Thể tổng cộng có 3 trọng, sau Đệ Nhất trọng đại thành, Lâm Quý có thể cảm nhận được khó khăn nếu muốn tiếp tục đột phá. Ngoài việc mỗi ngày hắn phải tôi luyện thân thể, rèn luyện khí huyết, sợ rằng muốn đột phá Đệ Nhị trọng, Lâm Quý còn phải dùng thêm hơn 10 viên Long Huyết Đan cùng các loại bảo vật mới được. Đây là một khoản tiền lớn, không phải nhất thời nửa khắc hắn có thể lấy được. Trừ việc này ra, trong tâm khẩu của hắn, luồng hắc khí do Tà Phật Ấn cũng đã ổn định được một thời gian. Tu vi đột phá không thể khiến cho hắc khí kia bị áp chế, nhưng mà thể phách tăng cường lại có thể kéo dài thời gian lên không ít. Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Cũng càng thêm củng có ý nghĩ phải tăng cường Luyện Thể của Lâm Quý. "Long Huyết Đan chỉ còn lại hai viên, chờ sau khi ta giải quyết xong hắc khí, ta nhất định phải đi một chuyến đến Tam Thánh Động." Lâm Quý âm thầm tính toán. Lúc này, ba người đã tiến vào huyện Lôi Trạch. Trong lúc Lâm Quý đang thần du thiên ngoại, một chuỗi đường hồ lô đột nhiên hiện ra ở trước mặt hắn. Khi định thần lại, hắn không hiểu nhìn Chung Tiểu Yến. "Quá ngọt, ta không thích." "A." Lâm Quý tiếp lấy mứt quả, ăn hai phần, tiện tay ném cái que đến phía trước một con chó. Hắn cũng không thích đồ ngọt, trên que còn thừa hai khỏa, thế nhưng sau khi con chó này le đầu lưỡi liếm hai cái mứt quả, lấy, vậy mà trên mặt lộ vẻ ghét bỏ, ra sức hất sang một bên. "Ngươi khá lắm, tiểu súc sinh." Lâm Quý gần như chết lặng. Nhưng ngay sau đó, hắn đã thấy người nhà bên cạnh đẩy cửa ra, bưng một bát cơm đặt ở trước mặt con chó kia. Bên trong bát cơm này đầy cơm và đồ ăn thừa, cơm trắng trộn với trứng, còn có cá có thịt. Tốt, khó trách ngươi không thèm ăn thừa mứt quả, có phải bữa ăn mặn như thế này mới cân bằng dinh dưỡng đúng không? Lâm Quý thu hồi ánh mắt, cười khẽ hai tiếng. Yên tĩnh, an bình. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của hắn đối với huyện Lôi Trạch. Thị trấn nhỏ như vậy rất ít thấy. Nói cách khác, trước khi tận mắt nhìn thấy như lúc này, Lâm Quý cũng không thể tin được sẽ có một nơi như vậy tồn tại. Ngay cả huyện Thanh Dương từng dưới sự quản lý của hắn, cũng có không ít những sự việc bất ổn trong giang hồ, nhất là sau khi tân đế lên ngôi thì càng thường xuyên hơn. Nhưng huyện Lôi Trạch này lại yên bình đến mức Lâm Quý cảm thấy kỳ quái. Gương mặt người dân ở đây tràn đầy nụ cười thoải mái, giống như nhà nhà đều có thể ăn no mặc ấm mà không phải lo lắng điều gì. Thật quái lạ. Lòng mang theo nghi ngờ, Lâm Quý dẫn Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan đi tới một khách sạn. Họ thuê ba gian phía trên, lại gọi một bàn rượu và thức ăn. Tiếp đó Lâm Quý lập tức gọi chưởng quầy đi qua. Sau một phen khách sáo, Lâm Quý liền hỏi đến mối nghi ngờ trong lòng mình. "Chưởng quầy, thường ngày huyện Lôi Trạch luôn yên bình như vậy sao?" Chưởng quầy đối với nghi ngờ của Lâm Quý cũng không ngạc nhiên. "Khách quan từ đâu tới?" "Một đường từ Kinh Châu xuôi nam đến đây." Lâm Quý thành thật trả lời. Vừa nghe vậy, chưởng quầy vội vàng lùi lại chắp tay: "Đúng là tại hạ có mắt như mù. Nhưng theo lời khách quan vừa hỏi, chắc đã từng vào Nam ra Bắc, đi rất nhiều nơi nên mới cảm giác thấy chỗ kì lạ?" "Đúng vậy." "Kỳ thực những năm trước đây huyện Lôi Trạch cũng không có gì đặc biệt, chỉ đến khi Lôi Vân Tự xây dựng lại, nhờ có cao tăng đắc đạo ở trên núi bảo hộ, mới khiến cho những người dân chúng ta có được thời gian an cư lạc nghiệp." Chưởng quầy cười nói: "Thời đại này, không ai dám yêu cầu xa vời như đại phú đại quý, có thể bình an vượt qua cả đời, chính là phúc khí vậy." "Ngài nói có lý." Lâm Quý khẽ gật đầu. Rượu và thức ăn đã bắt đầu dọn lên. Chưởng quầy đứng dậy: "Không quấy rầy mấy vị nữa, xin mời tự nhiên." Đợi đến lúc chưởng quầy rời đi, Ngộ Nan mới chắp tay trước ngực, miệng niệm Phật hiệu. "A di đà phật, Lôi Vân Tự có thể bảo vệ được một địa phương bình an, công đức vô lượng." Ở một bên, Chung Tiểu Yến cũng gật đầu đồng ý. Lâm Quý lại trầm ngâm một lát. "Ngộ Nan, ngươi còn nhớ những điều lúc trước chúng ta đã nói về những hòa thượng hoá duyên đó không?" "Đương nhiên tiểu tăng vẫn nhớ." Lâm Quý vuốt bộ râu xồm xoàm ở trên cằm, hai con mắt híp lại, nói: "Những hòa thượng không biết xấu hổ kia đến từ Lôi Vân Tự, ngươi không cảm thấy việc này kỳ lạ sao?" Ngộ Nan suy nghĩ một chút, cúi đầu nói: "Nghi ngờ thì nghi ngờ, tiểu tăng sẽ không vội vàng kết luận, nhưng sự yên tĩnh và an bình trong huyện này, thì tiểu tăng đã nhìn thấy tận mắt." Nghe nói như thế, Lâm Quý lại trầm mặc một lát, hắn cười khẽ hai tiếng. "Ngươi nói rất đúng, đây là thói quen của ta khi làm quan nha, luôn ưa thích phỏng đoán người khác có ác ý. Nếu như khắp nơi trên thế gian này đều làm ác, vậy nó cũng không có bộ dáng như là bây giờ." Nói xong, Lâm Quý lại chuyển sang chủ đề khác. "Nhưng đến cùng như thế nào, chúng ta phải lên núi xem mới biết được." "Đó là tất nhiên." Ngộ Nan tán thành. Chung Tiểu Yến hơi tò mò nói: "Lại nói, vì sao huyện Lôi Trạch này lại có cái tên như vậy, ta cũng chưa từng nghe nói ở Tương Châu có truyền thuyết nào về Lôi Trạch tồn tại." Thứ gọi là Lôi Trạch, trong truyền thuyết là nơi mà sấm sét của thiên địa hội tụ, quanh năm bị sấm sét bao phủ, tiến vào sẽ không sống nổi. Vấn đề này Lâm Quý và Ngộ Nan cũng không rõ lắm. Nhưng đúng lúc này, một thanh niên tuấn lãng đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, tay y còn cầm một cái quạt xếp. Y vừa nói, vừa ngồi xuống cái bàn bên cạnh đám người Lâm Quý. "Huyện Lôi Trạch được đặt tên theo Lôi Vân Sơn. Trong truyền thuyết, Lôi Vân Sơn vốn là đạo tràng của tu sĩ Thượng Cổ." Vừa nghe vậy, Lâm Quý và Ngộ Nan liếc nhìn nhau, cả hai đều bĩu môi. Tóm lại bất cứ điều gì không lý giải được, cứ quy hết lên trên người tu sĩ Thượng Cổ là xong. Chỉ có điều bọn họ cũng không ngắt lời, mặc kệ cho thanh niên kia tiếp tục giải thích. "Vị đại năng Thượng Cổ này vốn là một vị kiếm tu, cả đời luyện kiếm, kiếm đạo thông thần. Trước khi lâm chung, ngài đã hội tụ cảm ngộ suốt đời của mình, lưu lại một vết kiếm trên đỉnh núi Lôi Vân sơn." "Sau đó thì sao?" Chung Tiểu Yến tò mò truy vấn lấy. Người thành niên này thấy đã thu hút được sự chú ý của Chung Tiểu Yến, nụ cười trên mặt y càng tăng lên vài phần. "Đạo vết kiếm đó đã vượt ra khỏi cực hạn của phương Thiên Địa này, vì vậy mà ông trời không thể chấp nhận giáng sấm sét xuống, thiên phạt muốn xóa mờ kiếm ấn." "Nhưng mà vết tích một kiếm kia cũng không sợ thiên phạt, thậm chí còn có thể chống lại nó." "Bởi vậy cứ cách 3 tháng, lại có sấm sét đánh xuống đỉnh núi, mà vết kiếm vẫn lù lù bất động. Trải qua thời gian dài, núi kia luôn bị lôi vân vờn quanh nên mới được gọi là Lôi Vân Sơn." "Mà huyện Lôi Trạch này, do Lôi Vân Sơn quanh năm bị sấm sét đánh xuống, trên núi thường xuyên xuất hiện thiên tài địa bảo. Người dân trong huyện cảm thấy chịu ơn huệ từ sấm sét, vì vậy họ mới đặt như thế."