Chương 186: Quỷ đói háo sắc

Sau khi giải thích xong, người thanh niên đứng dậy đi tới trước mặt Chung Tiểu Yến. Một tay mở chiếc quạt xếp vờ phe phẩy một hồi, khiến mái tóc dài của y tung bay phấp phới. Trên quạt vẽ sơn thủy, bên cạnh là mấy câu thơ bằng chữ nhỏ. “Sở Lai, bộ đầu huyện Lôi Trạch, gặp qua vị cô nương này.” Nghe được người trước mặt nhận ra nàng là nữ tử, rõ ràng Chung Tiểu Yến có chút ngoài ý muốn, theo bản năng nhìn về phía Lâm Quý ở một bên. Lâm Quý bĩu môi, dáng người như ngươi, chẳng lẽ thật sự cho rằng mặc một thân nam trang thì sẽ không ai nhận ra à? Nhưng người này là bộ đầu của huyện Lôi Trạch ngược lại khiến Lâm Quý có chút ngoài ý muốn. Thấy không ai đáp lời, Sở Lai cũng không cảm thấy xấu hổ, trên mặt vẫn nở nụ cười, tiếp tục nói: “Tại hạ chỉ là thấy cô nương lạ mắt, cố gắng hết sức làm chủ nhà đón tiếp mà thôi. Huyện Lôi Trạch hiếm khi có người ngoài đến, hơn nữa cô nương lại cực kỳ xinh đẹp, cho dù mặc nam trang cũng không che dấu được phong tình động lòng người kia, bởi vậy tại hạ mới có chút kìm lòng không đậu.” Trong lời này có ba phần lý do bảy phần tâng bốc, có thể nhìn ra được vị Sở Lai này là một người vô cùng khéo léo. Nếu là tiểu cô nương bình thường, nhìn thấy một thư sinh nho nhã đoan trang như vậy, thêm tuổi còn trẻ đã là bộ đầu, nói không chừng đã mắc câu. Nhưng đáng tiếc là, Chung Tiểu Yến không phải là tiểu cô nương bình thường. Thậm chí Lâm Quý còn thường xuyên cảm thấy, nàng hoàn toàn không phải là tiểu cô nương. “Thế nào? Ngươi muốn theo đuổi ta à?” Chung Tiểu Yến mở miệng chính là kinh thế hãi tục. Biểu tình trên mặt Sở Lai rõ ràng ngưng trệ, nhưng phản ứng của y cũng nhanh, tiếp tục khẽ cười nói: “Cô nương nói như vậy... cũng không sai lắm. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, cô nương đẹp như tiên nữ, tại hạ vừa gặp đã sinh lòng yêu mến, cũng không quá đáng chứ?” Đối với những lời này, rõ ràng Chung Tiểu Yến cực kỳ hưởng thụ. Nàng cười híp mắt nhìn về phía Lâm Quý. “Ngươi xem người ta nói chuyện kìa!” Lâm Quý phun ra một ngụm trà. “Khụ khụ, tên này vừa nhìn đã biết là một quỷ đói háo sắc, loại hàng này nói mà ngươi cũng tin?” Lời này vừa nói ra, sắc mặt Sở Lai lập tức thay đổi, y cực kỳ nghiêm túc nhìn Lâm Quý. “Vị huynh đài này vừa mở miệng đã nhục nhã tại hạ, chẳng lẽ là vì gặp ta nên tự ti xấu hổ, sinh lòng ghen ghét?” Sở Lai khép quạt lại, chỉ thẳng vào Lâm Quý. “Tại hạ chịu nhục cũng không quan trọng, nhưng huynh đài nói chuyện như vậy là đã đắc tội vị cô nương này. Thỉnh huynh đài xin lỗi vị cô nương này, nếu không việc này cũng không tốt.” Lâm Quý sững sờ nhìn vị bộ đầu trước mặt. Hắn cũng được xem là lăn lộn trong phố chợ lâu năm, loại nhân vật nào mà chưa từng thấy qua. Nhưng người biết ăn nói như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp. Chỉ dùng hai ba câu đã chuyển mâu thuẫn qua hắn và Chung Tiểu Yến, như thể người hắn vừa mới trào phúng chính là Chung Tiểu Yến vậy. Đối với việc khiêu khích ly gián như vậy, Lâm Quý lựa chọn phương thức đáp trả trực tiếp nhất. Hắn lấy ra Du Tinh Lệnh, vỗ lên bàn một cái. “Ngươi qua kia đứng, chờ chúng ta ăn cơm xong rảnh rỗi, lại xử lý ngươi.” Lâm Quý giơ ngón tay cái lên chỉ vào một góc bên cạnh, sau đó không để ý tới Sở Lai nữa. Lúc đầu Sở Lai còn khá tức giận, nhưng khi y thấy rõ lệnh bài trên bàn, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Y không thể tin được đánh giá Lâm Quý từ trên xuống dưới vài lần, chỉ cảm thấy trong đầu một trận choáng váng. Lại nhìn Chung Tiểu Yến và tên đầu trọc ngồi cùng bàn, y cũng từ trong mắt bọn họ nhìn ra vài phần cười nhạo. Lúc này Sở Lai mới ý thức được, ba người bọn họ đều là tu sĩ, tu vi còn cao hơn y. E rằng ngay từ đầu, y đã bị coi như một trò đùa. Vì thế y thành thành thật thật đứng ở góc mà Lâm Quý chỉ. Du Tinh Quan, không phải bộ đầu một huyện như y có thể chọc được. Những vị khách khác trong quán cũng nhìn thấy cảnh này, bọn họ nhìn thấy bộ đầu địa phương bị người ta thu thập, ai cũng đang suy đoán lai lịch đám người Lâm Quý. Nhưng ngược lại không có ai rời đi, hiển nhiên không động thủ là không cách nào để cho quần chúng ăn dưa buông tha xem náo nhiệt. Trên thực tế, đa số chuyện động thủ cũng chưa giải quyết xong, nhất định phải liên lụy chết vài người mới được. Rất nhanh, ba người Lâm Quý đã ăn cơm xong. Một tháng ăn gió uống sương, mặc dù đồ ăn của khách sạn này cũng không có gì đặc sắc, nhưng cũng đủ khiến ba người ăn say sưa ngon lành, ăn no thỏa mãn. Sau khi cơm nước no nê, Lâm Quý lúc này mới đứng dậy, vẫy tay với Sở Lai. “Vào phòng nói chuyện.” “Vào phòng...” Không biết tại sao, vừa nghe vậy, sắc mặt Sở Lai lại tái nhợt vài phần, mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu từ trán trượt xuống. Y đã từng nghe nói qua một ít sở thích đặc biệt của quan lại quyền quý. Không thể nào, chắc là không phải đâu nhỉ? Mang theo tâm tình vô cùng thấp thỏm, Sở Lai đi theo Lâm Quý đến phòng trên tầng 2 của khách sạn. Điều khiến y may mắn chính là, Chung Tiểu Yến và Ngộ Nan cũng đi theo vào. Sau khi trở lại phòng, Lâm Quý ngồi xuống trước, lại nói: “Ngươi cũng ngồi đi, không cần khẩn trương, gọi ngươi lên không phải để trách ngươi.” Dường như thấy Lâm Quý không giống đang nói dối, Sở Lai cũng thở phào nhẹ nhõm. “Còn chưa thỉnh giáo danh húy của đại nhân?” “Lâm Quý.” “Gặp qua Lâm Du Tinh.” Sở Lai hành lễ. Lâm Quý gật đầu có lệ, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngươi biết bao nhiêu về Lôi Vân Tự trên Lôi Vân Sơn?” Đây mới là mục đích chủ yếu của Lâm Quý. Ông chủ khách sạn chỉ là một người bình thường, chắc chắn không biết nhiều chuyện bằng bộ đầu trước mặt. Vốn Lâm Quý còn tính sau khi ăn no xong sẽ đi nha môn một chuyến, kết quả không nghĩ tới Sở Lai này lại tự mình xuất hiện. Đây là chuyện tốt, đỡ tốn công. Nghe được vấn đề của Lâm Quý, Sở Lai suy nghĩ một lát, lại khẽ lắc đầu. “Bẩm đại nhân, hạ quan cũng không biết nhiều về Lôi Vân Tự.” Lâm Quý khẽ nhíu mày, hắn không hài lòng về câu trả lời này. “Ngươi là người bộ đầu địa phương, sao có thể không hiểu rõ về Lôi Vân Tự? Là có ẩn tình khác, hay là cố tình qua loa tắc trách?” “Hạ quan không dám.” Sở Lai vội vàng xua tay nói: “Cũng không phải là hạ quan qua loa tắc trách, thật sự là từ khi mở lại tới nay, Lôi Vân Tự chưa từng giao tiếp với nha môn.” “Vậy thì cứ nói những gì ngươi biết.” Sở Lai trầm tư một lát, mới tiếp tục nói: “Bẩm đại nhân, nếu nói Lôi Vân Tự có gì bất thường, ngược lại cũng có.” “Thứ nhất là ngôi chùa này khá linh nghiệm, dân chúng sau khi cầu phúc, điều ước của họ thường thành hiện thực, cũng bởi vì như thế, Lôi Vân Tự hương khói rất vượng.” “Thứ hai, bất cứ ai tới, Lôi Vân Tự cũng không cự tuyệt.” “Có ý gì?” “Tăng nhân nam lai bắc vãng, chỉ cần đến là có thể ngủ tạm trong chùa, sau đó đi ra ngoài dưới cờ hiệu của Lôi Vân Tự.” Sở Lai cười khổ nói: “Đại nhân vì Lôi Vân Tự mà đến đây, chỉ sợ là bởi vì có tăng nhân ở bên ngoài dùng danh tiếng của Lôi Vân Tự gây họa? Điều này cũng thường xuyên xảy ra.” Lâm Quý từ chối cho ý kiến. Sở Lai thì tiếp tục nói: “Bởi vì việc này, ta cũng từng lên núi bái phỏng Liễu Trần phương trượng, nhưng phương trượng lại qua loa với ta một phen, sau đó không còn sau đó nữa. Việc này huyện nha chúng ta cũng không có biện pháp, không quản được trên đầu bọn họ.” “Trụ trì của Lôi Vân Tự tên là Liễu Trần? “Vâng.” “Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.” Lâm Quý khoát tay áo, đuổi Sở Lai đi. Lúc tiểu tử này đi ra khỏi phòng, còn lưu luyến nhìn Chung Tiểu Yến một cái, sau đó mới bước nhanh rời đi. Quỷ đói háo sắc như vậy khiến Lâm Quý không nhịn được cười thành tiếng. “Đúng là hồng nhan họa thủy.” “Ngươi nói ai đó!?” Chung Tiểu Yến lập tức xù lông. “Ai đẹp thì ta nói người đó!” “Ngươi... Ta... Ngươi...!” Trong lúc nhất thời, Chung Tiểu Yến vậy mà á khẩu không nói nên lời, đây là đang khen nàng sao? Ngộ Nan thì càng quan tâm đến chuyện của Lôi Vân Tự. “Cho nên, những hòa thượng lừa gạt ở Tương Châu, chỉ là mượn tên tuổi của Lôi Vân Tự?” Lâm Quý khẽ lắc đầu. “Khó nói, vẫn phải đi gặp vị Liễu Trần phương trượng kia.”