Chương 194: Chương Di hay là Hành Si

Trả lời hắn, là một cái tay véo và xoắn. Lâm Quý tự nghĩ Chân Long Thể của mình đã là Đệ Nhất Trọng đại thành, thêm vào Đệ Ngũ cảnh, thân thể phải khá là cứng rắn. Nhưng không biết nha đầu Chung Tiểu Yến chết tiệt này dùng biện pháp gì, chỉ với hai ngón tay gầy mảnh nắm vào thịt mềm sau lưng, mà lần nào cũng có thể véo hắn đau nhức không thôi. Phải chăng khi một cô nương véo nam nhân thì trời sinh sẽ dược tăng thêm lực sát thương? Lâm Quý nghĩ mãi mà không rõ. Mãi cho đến lúc trở lại trong khách sạn ở Lôi Trạch huyện, Chung Tiểu Yến cuối cùng mới mở miệng. "Ta bỏ trốn đi với ngươi, vậy mà ngươi lại muốn đuổi ta đi sao?" "Tỷ tỷ, đã chơi lâu như vậy mà nàng cũng không có chơi chán sao?" Lâm Quý buông tay nói. "Nếu bây giờ một mình ta quay về Tương thành, ngươi nghĩ xem phụ mẫu cảm thấy thấy thế nào lúc gặp ta? Tin tức truyền ra ngoài, dân chúng trong thành sẽ bàn luận ta như thế nào?" Chung Tiểu Yến hỏi ngược lại. Vừa nghe lời này, Lâm Quý vỗ cái ót. Đúng là hắn đã không suy nghĩ tới việc này. Lâm Quý chỉ có thể tạm thời đè xuống ý định muốn đuổi Chung Tiểu Yến đi. Sau khi trở lại gian phòng, Lâm Quý ngồi ở trên giường, thở phào. Sau mấy tháng đi khắp toàn bộ Tương Châu, hắc khí trong cơ thể hắn cuối cùng đã có biện pháp giải quyết. Đối với những việc không biết, con người dù sao vẫn cảm thấy sợ hãi. Tuy rằng bình thường hắn chẳng bao giờ nói ra, nhưng việc này vẫn luôn là một tảng đá lớn đặt ở tâm khẩu hắn. Giờ khắc này, tảng đá lớn cuối cùng đã rơi xuống đất. Tuy hắc khí vẫn như cũ tồn tại trong ngực, nhưng mà hắn lại như trút được gánh nặng. "Kế tiếp ta nên ở lại Tương Châu, hay là đi đến nơi khác đây." Lâm Quý âm thầm nghĩ ngợi. Muốn hoàn thành thật nhiều nhân quả, vậy cần trảm một ít yêu quái hại người, tự nhiên là phải tìm đến những nơi hỗn loạn nhất. Trong Cửu Châu ở Trung Nguyên, Kinh Châu và Lương Châu bị triều đình kiểm soát chặt chẽ, không thể loạn lạc được. Tương Châu thì bị bí mật khống chế bởi các thế lực tông môn, có Thái Nhất Môn và Tam Thánh Tông ở đó, yêu tà cũng không dám càn rỡ. Xa hơn về phía nam là Dương Châu, châu quận cực nam của Cửu Châu, nơi có nhiều thương nhân và thế gia vọng tộc, tai họa do người làm ra còn nhiều hơn so với yêu quái. Ở cực Bắc là Vân Châu lại có trọng binh canh gác quanh năm, ngăn trở Man tộc ở phía Bắc, địa phương này cứt chim cũng không có, yêu quái cũng không thèm quan tâm. Phía Đông là vùng duyên hải Từ Châu, yêu tộc ở trong nước rất nhiều, cũng thường gây hại cho dân chúng, tính ra cũng có thể đi xem. Trừ những nơi đó ra, còn có 3 châu ở phía Tây. Duy Châu bị Phật Môn nắm giữ, tuy nói vẫn thuộc về Cửu Châu ở Trung Nguyên, nhưng đã coi như cửa lớn của Phật Quốc Phương Tây. Thanh Châu và Duyện Châu, thì nằm ngoài tầm tay của triều đình, là khu vực không ai quản lí, thậm chí một chữ loạn xa xa không thể hình dung rõ ràng. Từ lần trước, sự việc Phương Vân Sơn đày Quỷ Vương ở Lương Thành đi đến Duyệt châu, hắn đã có thể nhìn ra một chút. Nghĩ ngợi hồi lâu, Lâm Quý cũng không nghĩ ra đến cùng nên đi đâu. "Mà thôi, sau đó ta cứ tùy tiện đi xem một chút, đi đến đâu tính đến đó đi." ... Duyện Châu. So với sự trù phú của đồng bằng ở Tương Châu phong ốc cùng với sự rộng lớn của núi non sông ngòi ở Lương Châu, một trong ba châu ở Tây Phương, Duyện Châu lại là một mảnh đất hoang vu. Phóng tầm mắt nhìn ra, nơi nơi đều là đất vàng. Gió thổi mạnh khiến đá vụn sớm đã mục nát lăn trên mặt đất, phát ra âm thanh lạo xạo. Thi thoảng có vài vũng bùn hơi hơi ẩm ướt, bên cạnh lại giăng đầy sợi dây leo héo rũ. Trong vũng bùn có chút nước tích tụ, vốn dĩ nước phải được bùn đất lọc sạch sẽ, Có điều dưới sự quấy nhiễu của độc trùng và quái ếch, ngoài ra còn có côn trùng lượn lờ xung quanh, một cái vũng lầy nhỏ chứa đầy nước lại sạch sẽ như thế nào được. Một bóng người đang đi lại có chút khó khăn trên bãi cát hoang, 1 mình giữa bụi cát bị gió cuốn mạnh lên đầy trời. Lúc đi ngang qua vũng bùn, khiến độc xà trốn trong bóng râm phải giật mình. Có điều rất quái lạ, con rắn kia rõ rang rất tức giận vì bị người quấy nhiễu địa bàn của mình, nhưng nó chỉ nhìn giận dữ qua người xâm nhập, tiếp đó lặng lẽ rời đi. Ngay cả tiếng ếch kêu cũng im bặt, độc trùng đều chui vào trong đất. Chỉ còn lại tiếng côn trùng ông ông, khiến người ta khó chịu. Bóng ngươi cô dộc đi rất nhanh, thoáng cái đã biến mất trong cát bụi mênh mông vô tận. Người này tiến thẳng đến phía trên một hẻm núi, sau đó mới chầm chậm dừng bước. Phía trước chính là vực sâu không thấy đáy, từ bên dưới, từng trận khí lạnh không biết từ nơi nào theo gió nhẹ thổi đến, khiến cho xiêm y của ông ta bay lất phất. Đó là tăng bào, tăng bào của hòa thượng Trung Nguyên. "Bần tăng Hành Si, cầu kiến Quỷ Vương Lương Thành." Hành Si chắp tay trước ngực hướng về phía hạp cốc, hơi thi lễ. Sau một lát, một trận gió lạnh cuồn cuộn xuất hiện, rơi xuống bên cạnh Hành Si, biến hóa thành một bóng người duyên dáng. Đôi chân để trần dưới chiếc váy trắng. Đối lập cùng với đầy trời cát vàng ở xung quanh. "Bái kiến Linh Lung Quỷ Soái." Hành Si hơi thi lễ. "Quỷ Vương đại nhân đã chờ từ sớm." Hành Si khẽ gật đầu, bước lên một bước theo sau Linh Lung tiến vào trong vực sâu. Nhưng ngay sau đó, thân ảnh của ông ta đã biến mất không thấy gì nữa cạnh bờ vực. Đây là Quỷ Vực của Quỷ Vương Lương Thành, là Quỷ Vương Thành hoàn toàn mới. Mọi thứ xung quanh, bao gồm cả hẻm núi đá, chẳng qua chỉ là tưởng tượng mà thôi. Hành Si và Linh Lung đi sâu vào bên trong, cuối cùng, cả hai dừng bước phía trước một đại điện. Linh Lung cáo lui, Hành Si tiếp tục tiến vào bên trong. Cảnh tượng một lần nữa trở nên mơ hồ. Khi ông ta mở mắt ra, ông ta đã ở bên trong một căn phòng nhỏ. Trong phòng chỉ có một cái bàn với 3 cái ghế, trong đó hai chiếc ghế đã có người ngồi. Một là Quỷ Vương Lương Thành, kẻ thứ hai chính là... "Hành Si bái kiến Cao đại nhân." "Ta đã không còn là ti chủ Giám Thiên Ty, đổi xưng hô đi." "Cao tiên sinh." Cao Quần Thư gật đầu coi như chấp nhận, lão chỉ chỉ cái ghế trống. "Ngồi đi, ta đã chờ ngươi rất lâu. Có điều chúng ta nên gọi ngươi là Hành Si, hay là vẫn kêu ngươi là Chương Di?" "Chương Di đã chết, bây giờ ta chính là Hành Si." Hành Si thấp giọng đáp. Đối với việc này, Cao Quần Thư và Quỷ Vương cũng không có ý kiến gì, chẳng qua chỉ là một cái xưng hô mà thôi. Đợi đến lúc Hành Si ngồi vào chỗ, Cao Quần Thư mới hỏi: "Nói đi, Có chuyện gì mà phải đưa tin cho chúng ta gấp như vậy? Ngươi nên biết rằng, hiện nay Đại Tần đã xem ta là cái đinh trong mắt, ta không thể dễ dàng xuất hiện." Ở một bên, Quỷ Vương cũng cướp lời: "Ta cũng chỉ muốn an phận ở một góc, chuyện gì cũng không cần quan tâm." Thấy hai kẻ này tỏ ra ý định muốn cự tuyệt, Hành Si lại không sốt ruột. "Hai vị có từng nghe về Mật Tông Duy Châu hay chưa?" Quỷ Vương lắc đầu, hắn mới từ bên trong Trấn Yêu Tháp trốn ra được hơn một năm, hối hả ngược xuôi, tin tức không tính là linh thông. Cao Quần Thư lại hơi thay đổi sắc mặt "Ta cũng có biết chuyện về Mật Tông, nhưng mà từ xưa đến nay, Duy Châu luôn bị Phật Môn nắm trong tay, cho dù biết rõ lại có thể thế nào?" Dừng một chút, Cao Quần Thư thở ra một hơi dài. Lão phản bội Giám Thiên Ty chỉ vì có thể đề cao hơn cảnh giới, nhưng dù sao lão cũng đã ngồi trên vị trí ti chủ ở Giám Thiên Ty nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng là có vài phần thương cảm. "Dân chúng Duy Châu chịu khổ đã lâu, nhưng ta không làm quan ở chỗ đó, càng không thể quản lý, hơn nữa chỉ dựa vào thực lực mới bước vào Đệ Thất cảnh của ta, thì cũng không làm gì được." Hành Si lại lắc đầu. "Hai vị đều đoán sai rồi, mặc dù ta là thiện thân, nhưng hiện tại ta nhắc tới Mật Tông cũng không phải vì muốn làm việc thiện." "A?" Hành Si khẽ cười nói: "Không lâu trước đây, ác thân kia của ta đã bị người khác chém, khẳng định là quân cờ bí mật mà lúc trước ta sắp đặt ở kinh thành đã phát huy tác dụng." "Việc này có quan hệ gì với hai chúng ta?" Cao Quần Thư khó hiểu. "Ta tu luyện Phật Môn Nhị Thân Pháp bắt nguồn từ ở Mật Tông, ác thân kia của ta cũng là mượn Mật Tông mới giữ được tính mạng, có thể đào thoát từ Kinh Thành." "Chớ có tung hỏa mù linh tinh, nói điểm chính." Quỷ Vương hơi không kiên nhẫn được nữa, gã thật sự không muốn dính vào những chuyện rắc rối như thế này. Nụ cười trên mặt Hành Si càng thêm rạng rỡ. "Nếu ta nói, Mật Tông sớm đã có âm mưu, bọn chúng đang muốn đưa toàn bộ Duy Châu nhét vào bản đồ của Phật Quốc thì sao nào?"