Chương 195: Cầu viện

Sáng sớm, khi những tia nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ vào gian phòng, chiếu lên khuôn mặt Lâm Quý. Hắn mở choàng hai mắt, nhưng phải qua một hồi lâu, hắn mới từ từ phun ra toàn bộ hơi thở nặng nề. Đã qua ba ngày kể từ khi họ ở Lôi Vân Tự trở về huyện Lôi Trạch. Trong ba ngày qua, Lâm Quý đã bổ sung nguyên thần bị hao tổn vì vận dụng Xá Thần Kiếm và khôi phục đến trạng thái toàn thịnh. Trừ việc đó ra, linh khí của hắn tu luyện cũng rất có tiến triển, khoảng cách đến Đệ Ngũ cảnh trung kỳ đã không còn xa. Sở dĩ tiến cảnh nhanh như vậy, nguyên nhân đều nhờ Nhân Quả Bộ đang mở ra bên cạnh hắn. Phía trên trang giấy đang mở ra của Nhân Quả Bộ, họ tên gã ác thân của Tà Phật đã bị đánh dấu. "Không ngờ rằng ta chỉ có ý định thử xem sao, ai ngờ lại có tác dụng." Lâm Quý mỉm cười, hắn lại cất kỹ Nhân Quả Bộ. Trước đây khi định giải quyết nhân quả, hắn đều sẽ ghi chép trước rồi mới giải quyết. Đây là lần đầu tiên, sau khi hoàn thành hắn mới viết tên kẻ ác, lúc đó hắn đã không hề ôm chút hy vọng nào, nhưng sau khi ghi ra cái tên, hắn lập tức cảm nhận được quà tặng quen thuộc. Bởi thế mà trong thời gian ba ngày qua, tu vi của hắn lại tiến lên một bước dài. "Đúng vậy, sau này bất kể ta giết chết giống loài ác độc nào, đều phải ghi tên lại toàn bộ... Dù có táo không có táo người ta đều phải trồng cây mới biết được." Trừ những việc này, lần này chém giết ác thân Tà Phật cũng đã mang đến kỳ ngộ. Có lẽ bởi vì nguyên nhân Lâm Quý đang tập trung tu luyện, vì thế khiến cho hắn bất chợt tìm hiểu được ngôi sao thứ tư được miêu tả trong Bắc Cực Công. Thiên Quyền Tinh. Với lực lượng của 4 viên tinh thần gia trì, đủ để khiến thực lực của Lâm Quý tăng cường đến hơn 6 thành so với cơ sở ban đầu. Thiên Quyền Kiếm trong Thất Tinh Kiếm đã có thể thi triển. Sau khi chỉnh lý lại một phen thu hoạch của bản thân, Lâm Quý thở phào một hơi. "Đáng tiếc, nếu như Đệ Ngũ Cảnh chỉ cần tu luyện linh khí thì tốt rồi. việc tu luyện Nguyên thần vẫn chưa có tiến triển, cho dù ta có tu luyện tới Đệ Ngũ Cảnh đỉnh phong, nếu như cảnh giới của Nguyên Thần chưa đủ, ta cũng không thể đột phá được." Chẳng qua thời gian vẫn còn dư dả, bởi vậy Lâm Quý cũng không quá nóng lòng. Hắn rời khỏi phòng đi xuống lầu một khách sạn, không thấy thân ảnh Chung Tiểu Yến, Ngộ Nan thì đang chơi oẳn tù tì cùng với mấy gã khách giang hồ. Nói đúng hơn, y lại đang chơi oẳn tù tì uống rượu. Nhìn thấy Lâm Quý xuất hiện, con ngươi Ngộ Nan đảo một vòng, y nhìn sang mấy vị khách giang hồ ngồi cùng bàn. "Đây là lần cuối cùng, người nào thua phải trả tiền!" "Hừ, tiểu hòa thượng ngươi đã uống hết ba hũ rượu, hơn một canh giờ mới thắng được hai lần, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi?!" Sau một lát. Vị khách giang hồ tuyệt vọng nhìn bóng lưng Ngộ Nan đang rời đi, gã nghĩ mãi mà không rõ tại sao mình có thể thất bại. Ngộ Nan lại cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Lâm Quý, bộ dạng say rượu hoàn toàn biến mất. "Chậc... Rượu trong huyện Lôi Trạch... không tệ." "Ngươi thật sự không biết xấu hổ." Lâm Quý che mặt, không nói nên lời. Có ai chơi oẳn tù tì giống như ngươi sao? Ngươi chính là đang thèm rượu. Nhưng ngay lúc Lâm Quý chuẩn bị thương lượng với Ngộ Nan, xem tiếp đến nên đi đâu, một chú bồ câu đột nhiên tung cánh bay vào khách sạn. "Ồ? Một con bồ câu béo mập, bắt tới nhắm rượu chắc không tệ!" Gã khách giang hồ vừa tính tiền xong thuận miệng nói một câu, tiếp đó trên đỉnh đầu gã đã nhiều ra một đống phân chim. Chim bồ câu rơi vào trên vai Lâm Quý, ánh mắt tựa như khiêu khích nhìn khách giang hồ nọ, sau đó nó lại dùng cái đầu nhỏ ủi ủi vào má Lâm Quý. Lâm Quý khẽ nhíu mày, lấy ra Du Tinh Lệnh. Sau khi nhìn thấy Du Tinh Lệnh, Linh Cáp mới phun ra một tờ giấy, sau đó nó đập cánh bay đi. Lâm Quý mở tờ giấy ra, phía trên chỉ ghi mấy chữ vô cùng đơn giản. 'Bên bờ Cửu Đạo Giang, cầu viện.' Ngộ Nan ở bên cạnh cũng thò đầu ra nhìn, gã cũng nhìn lướt thấy mấy chữ trên tờ giấy, có chút tò mò nói: "Vừa rồi chính là Linh Cáp đưa tin của Giám Thiên Ty sao?" Lâm Quý gật đầu, mở địa đồ và trải rộng ra. Cửu Đạo Giang bắt đầu từ Vân Châu, chảy qua Kinh Châu, Từ Châu, sau đó quay ngược về phía nam của Tương Châu, và cuối cùng từ Dương Châu đổ ra biển. Lương Hà ở Lương Châu, chính là một nhánh sông của Cửu Đạo Giang. "Cửu Đạo Giang hầu như đã chạy xuyên qua đất đai toàn bộ Cửu Châu, làm sao biết được phải đến bờ sông nào đây?" Ở một bên, Ngộ Nan lại gãi đầu. Lâm Quý thu lại địa đồ, nói: "Dùng Linh Cáp để cảm ứng được lệnh bài của Giám Thiên Ty, cho tới bây giờ loại tin tức cầu viện này đều dùng để cầu viện nơi gần nhất." "Đó chính là bờ sông ở Tương Châu?" Ngộ Nan suy đoán nói. "Không sai, chỗ đó cách nơi này chưa tới trăm dặm." Lâm Quý gật đầu, "Ta phải đi một chuyến rồi, loại cầu viện này không thể trì hoãn được, càng không có khả năng bỏ mặc." "Ta đi gọi Chung cô nương, chúng ta cùng đi." Ngộ Nan kích động. Lâm Quý lại lắc đầu: "Tốc độ của các ngươi quá chậm, ta sẽ đi trước, sau đó các ngươi cố gắng theo kịp đi." Vừa nói xong, Lâm Quý di chuyển cước bộ, hắn lắc mình một cái đã đi ra bên ngoài khách sạn. Ngay sau đó, tâm niệm hắn vừa động, lực lượng nguyên thần lập tức bao phủ kéo hắn bay lên. Tiếp đó Lâm Quý quán chú linh khí vào Đạp Vân Ngoa ở dưới chân, Phù Diêu Quyết cũng cuốn lên gió nhẹ. Trước ánh mắt của Ngộ Nan, chỉ trong một nhịp hô hấp, thân ảnh của Lâm Quý cũng chỉ còn lại có một chấm đen nhỏ ở xa tận chân trời. "Tốt... Nhanh thật." Ngộ Nan ngẩn ra nhìn. Trong khách sạn, những khách nhân khác cũng nhìn theo chết lặng. ... Lộ trình trăm dặm, lúc trước cho dù Lâm Quý có dùng tốc độ cao nhất chạy đi trên đường, có lẽ cũng phải mất mấy canh giờ mới kịp. Nhưng mà hôm nay hắn ngự không mà đi, lại có sự trợ giúp của đôi giày cấp bậc bảo khí và Phù Diêu Quyết. Chỉ mất chưa tới nửa canh giờ, hắn đã nhìn thấy xa xa hình ảnh dòng sông kéo dài vô cùng vô tận không thấy điểm cuối. Thần thức tản ra, hắn nhanh chóng phát hiện ra nơi có linh khí bạo động. Rẽ một cái trên không trung, chỉ qua một lát, hắn đã phát hiện cảnh tượng xa xa bên bờ sông. Dưới nước đang có hơn mười con yêu thú đang vây công một nữ tu sĩ thanh tú, trừ những kẻ này, dưới dòng sông còn có một cỗ khí tức hung ác đang bí mật quan sát. Mắt thấy nữ tu sĩ kia đã tỏ ra mỏi mệt không chịu được, trên người đã có mấy vết thương, Lâm Quý cũng không dám chậm trễ. Từ khoảng cách khá xa, hắn lập tức lấy ra Thiên Cương Kiếm. "Thiên Xu Kiếm." Một kiếm chém ra mang theo kiếm quang sắc bén bay vút vào chính giữa hơn mười con yêu thú dưới nước. Kiếm quang chạm tới là chết ngay lập tức, rất nhiều yêu thú căn bản trốn tránh không kịp, lập tức bị chém giết. Chỉ có vài con cách bờ sông gần một chút, nhờ vào chút lanh lợi nhanh chóng nhảy vào trong nước, mới nhặt về được một cái mạng. "Thất Tinh Kiếm Pháp?" Nữ tu sĩ vui mừng kêu lên, nàng quay đầu nhìn sang Lâm Quý, vừa kịp thấy hắn từ trên trời hạ xuống. Cảnh tượng này khiến cho nàng thở nhẹ một hơi. "Không biết vị sư huynh nào trong môn đến cứu viện? Tiểu muội vô cùng cảm kích." Lông mày của Lâm Quý khẽ nhúc nhích. "Trong môn? Ngươi là người của Thái Nhất Môn? Vậy tại sao ngươi lại dùng Linh Cáp của Giám Thiên Ti cầu viện?" Nữ tu sĩ nghe vậy cũng ngẩn người. "Huynh đài cũng không phải là người của Thái Nhất Môn? Vậy tại sao lại biết Thất Tinh Kiếm Pháp?" "Là Thái Nhất Môn đưa cho ta, không chỉ có Thất Tinh Kiếm Pháp, ngay cả Bắc Cực Công ta cũng đã học qua." Lâm Quý giải thích qua loa đôi câu, ánh mắt của hắn lại đã rơi vào tấm lệnh bài treo bên hông nữ tu sĩ. Lệnh bài màu vàng khắc một chữ 'Trảm'. "Kim Trảm Lệnh, ngươi là Tổng Bộ của Tương Châu?" "Chung Linh bái kiến Du Tinh Quan đại nhân.”