Chương 196: Long tộc

“Lúc trước, yêu thú trong sông này đều là binh tướng của phủ Long tộc, thôn xóm phụ cận thường có trẻ con bị yêu thú bắt đi. Ta vì điều tra việc này mà đến đây, mới phát hiện là do Long phủ trong sông gây ra.” Chung Linh nói nhanh giải thích. Khi nàng dứt lời, một giọng nó có chút nặng nề vang lên. “Dám trảm binh tướng của ta, cho dù là Giám Thiên Ti cũng phải trả giá đắt. Nếu hai người các ngươi đã đến rồi, vậy không cần trở về nữa.” Một cột nước từ trong sông bắn thẳng đến Lâm Quý và Chung Linh. Chung Linh sắc mặt khẽ biến, nàng chỉ là một tu sĩ Đệ Tứ cảnh, cột nước còn chưa tới, chỉ mới là cuồn cuộn kình phong đã khiến nàng có chút khó có thể ngăn cản. “Lui sang một bên!” Lâm Quý nhẹ giọng nói. Chung Linh nhanh chóng lùi lại. Mà Lâm Quý thì kéo Trảm Tà Kiếm thành kiếm hoa, nghênh đón cột nước kia. Ngay khi cột nước sắp đánh vào trên người hắn, kiếm quang trên trường kiếm chợt nổ tung, triệt để đánh tan cột nước. Ngay sau đó, Lâm Quý không hề dừng lại mà cả người hóa thành tàn ảnh, lao thẳng ra lòng sông. Bốn đạo tinh thần lực gia thân, khí thế của hắn làm cho mặt sông càng lúc càng mãnh liệt. “Cho dù là Long tộc cũng không được tàn sát dân chúng, nếu đã làm thì phải đền mạng!” Dứt lời, Lâm Quý lại đánh một đạo kiếm quang xuống sông. Trong nháy mắt khi kiếm quang rơi vào trong nước, sóng trên mặt sông chợt dừng lại, kiếm quang cũng không thấy bóng dáng. Nhưng chỉ một lát sau, một tiếng rồng rống vang vọng bầu trời. “Grào!” Lâm Quý chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, suýt nữa đứng không vững trên mặt sông. Nước sông lại một lần nữa dâng lên, một bóng đen dần dần tràn ngập, cuối cùng xuyên thủng mặt nước, xuất hiện ở trước mặt Lâm Quý. Đó là một con bạch long, long giác dữ tợn, long trảo sắc bén, dài khoảng mấy chục thước. Lúc này, trên người bạch long có một vết kiếm, nhưng vết kiếm chỉ để lại một vết dài màu trắng trên vảy của nó, không gây ra bất kỳ tổn thương nào. “Ấu long?” Lâm Quý hơi nhướng mày. Long uy của con rồng trước mắt này rất mạnh, nhưng thực lực cũng chỉ là Đệ Ngủ cảnh. Long tộc sau trăm tuổi mới xem như trưởng thành, sau khi trưởng thành thực lực ít nhất cũng là Đệ Lục cảnh. Trước đó đều là ấu long, tệ nhất cũng đạt đến Đệ Tứ cảnh. Mà con rồng trước mắt này hẳn là đã sắp trưởng thành. “Ta là Ngao Lãng, con thứ tư của Long vương Cửu Đạo Giang, Giám Thiên Ti thật sự muốn đối địch với Long tộc ta?” Ngao Lãng lạnh lùng nhìn Lâm Quý. “Lúc ngươi ăn thịt người, có từng nghĩ tới sẽ dẫn đến Giám Thiên Ti không?” Lâm Quý khinh thường hỏi ngược lại. “Hừ, chỉ là mấy đứa trẻ mà thôi.” “Ngươi cũng chỉ là một con giun dài mà thôi!” “Hừ! Chết đi!” Ngao Lãng lại gầm lên giận dữ. Lâm Quý châm chọc khiến nó vô cùng tức giận, đuôi rồng khổng lồ đánh thẳng về phía Lâm Quý. Gió thổi mạnh mẽ làm cho mái tóc dài của Lâm Quý tung bay, hơi che khuất tầm mắt của hắn. “Phải tìm thứ gì đó để buộc tóc lại.” Không hiểu sao Lâm Quý lại nghĩ đến chuyện này. Đồng thời tay trái đè lại mũi kiếm của Trảm Tà Kiếm, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, chắn ngang trường kiếm trước ngực, ngăn cản công kích của đuôi rồng. Lực lượng khổng lồ khiến Lâm Quý bay ngược ra ngoài, nhưng hắn chỉ bay ra ngoài tầm hai ba mươi thước thì ngừng lại. “Có thể ngăn cản.” Trong lòng Lâm Quý đã có nắm chắc. Chân long thể quả nhiên là chân long thể! Vừa rồi hắn không trốn chính là muốn kiểm tra thân thể của mình, xem thử sự cứng cỏi của bản thân có cùng cảnh giới với Long tộc hay không. Bây giờ hắn đã có câu trả lời. Dù không bằng bạch long trước mắt nhưng cũng không kém quá xa. Thế là đủ rồi! “Đến phiên ta!” Lâm Quý đã hạ quyết tâm, nhất thời trên mặt hiện lên một nụ cười tàn nhẫn. Hắn vẫn chưa giết rồng bao giờ. Bốn đạo tinh thần lực gia thân, uy thế trên người Lâm Quý nghiễm nhiên đã đủ để chống cự long uy của Ngao Lãng. Cả người hắn lần thứ hai hóa thành tàn ảnh, kiếm trong tay chỉ thẳng về phía đầu rồng. “Chịu chết!” “Grào!” Tiếng rồng gầm liên tiếp vang lên, Ngao Lãng có cơ thể khổng lồ nhưng lại cực kỳ linh hoạt. Tốc độ của Lâm Quý cực nhanh, nhưng Ngao Lãng cũng không hề loạn chút nào, không ngừng dùng móng vuốt cứng cỏi và sắc bén ngăn cản kiếm phong của Lâm Quý. Trong mắt Chung Linh ở phía xa, gần như đã không bắt được thân ảnh của Lâm Quý, chỉ có thể nhìn thấy trên móng vuốt của Ngao Lãng không ngừng có tia lửa lóe lên. “Không phải Đệ Ngũ cảnh bình thường, từ khi nào trong Du Tinh quan Tương Châu lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy?” Trong lòng Chung Linh rất rung động. Nàng xuất thân từ Thái Nhất Môn, tất nhiên đã từng thấy Đệ Ngũ cảnh xuất thủ. Thế nhưng Đệ Ngũ cảnh sắc bén như vậy, có thể cùng Long tộc cùng cảnh giới đánh đến không phân cao thấp, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp. Một lát sau, tốc độ của Lâm Quý đã chậm lại một chút. “Thật khó chơi.” Sắc mặt của hắn hơi khó coi. Không ngờ tốc độ của con giun dài trước mắt này lại ngang hàng với hắn, cơ thể khổng lồ như vậy lại có thể tung hoành ngang dọc, ngăn cản toàn bộ công kích của hắn. Đây chính là thiên phú của Yêu tộc đỉnh cấp sao? Nghĩ tới đây, Lâm Quý đã chuẩn bị biến chiêu. Nhưng đúng lúc này, ngay trong nháy mắt trường kiếm trong tay hắn lại một lần nữa va chạm với long trảo. Long trảo lại đột nhiên nắm chặt, gắt gao kẹp lấy trường kiếm của hắn. Kiếm phong xuyên thấu lân phiến, trên long trảo nhỏ xuống không ít long huyết, nhuộm đỏ mặt sông. Nhưng chút máu này so với thân thể khổng lồ của Ngao Lãng, có lẽ không khác gì với con người bị muỗi đốt một phát cả. Nhưng Lâm Quý lại không thể thoát thân, trừ khi hắn bỏ kiếm chạy trốn. Nhưng làm sao hắn có thể bỏ kiếm được? Ngay sau đó, Lâm Quý cũng cảm giác được toàn bộ cơ thể của hắn đều bị kéo lên trời. Hắn bị nâng lên trước đầu rồng khổng lồ, bốn mắt nhìn nhau, đối mặt với Ngao Lãng ở cự ly gần. Hắn đã có thể ngửi được mùi tanh hôi trên răng rồng dữ tợn kia. “Con giun thúi ...” “Grào!” Miệng rồng đột nhiên mở ra, sóng âm gần như hình thành cuồng phong mà mắt thường có thể thấy được, nuốt chửng Lâm Quý. Lâm Quý chỉ cảm thấy tâm thần rung động, linh khí lưu chuyển trong cơ thể đều ngưng trệ, lục phủ ngũ tạng càng thêm run rẩy. Chỉ là chỉ trong vài hơi thở, hắn đã bị rồng rống đến thất khiếu chảy máu. “Phốc!” Một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cằm và đỏ vạt áo trước ngực Lâm Quý. Hắn khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy tứ chi nhũn ra, duy chỉ có tay nắm chuôi kiếm vẫn chưa buông ra. Nhưng không đợi hắn khôi phục, một long trảo khác đã đánh vào trên người hắn, hung hăng đánh bay hắn ra ngoài hơn trăm thước, đụng nát tảng đá lớn bên bờ sông. Ầm ầm... “Khụ khụ..” Sau một tiếng nổ lớn, Lâm Quý ho khan bò ra khỏi đống đá vụn. Nhưng ngay sau đó hắn lại phát hiện, dường như trời đã tối đen. Khi hắn ý thức được nguyên nhân, ngẩng đầu lên, hắn lại một lần nữa nhìn thấy đầu rồng dữ tợn kia. “Giun thúi, đi chết đi.” Lâm Quý giơ tay lên chính là một kiếm. “Grầm grừ...!!!” Long huyết bắn tung tóe như không cần tiền, khiến cả người Lâm Quý đều bị máu nhuộm đỏ. Lần này, thừa dịp tiếng rồng rống còn chưa vang lên, kiếm của Lâm Quý đã đâm vào trong miệng Ngao Lãng, kiếm phong sắc bén xoắn nát đầu lưỡi của nó thành một đống thịt vụn. “Dám dùng một chiêu hai lần với lão tử sao? Phi!” Nhìn Ngao Lãng đau đớn lăn lộn trên mặt đất, trên mặt Lâm Quý nổi lên vẻ ác ý. “Giun thúi, chết cho lão tử!”