Chương 206: Vô cùng khéo léo

Vào những lúc như thế này, đàn ông không thể nào nói “không” được. Chưa biết có thể đánh thắng hay không, nhưng phải nói là có thể, chắc chắn có thể. “Tay chân của hắn mảnh khảnh như vậy, ta sợ hai chiêu đã khiến hắn choáng váng, sau đó Thái Nhất Môn lại đến tìm ta gây phiền toái.” Lâm Quý lớn tiếng nói. “Ngươi đừng có mà khoác lác, nói chuyện nghiêm túc coi!” “Vậy ta cũng không biết, chắc 50-50.” Lâm Quý sợ cũng rất nhanh. Từ Định Thiên có thể trở thành đệ tử thủ tịch của Thái Nhất Môn, tuyệt đối sẽ không phải hạng người tầm thường. Mặc dù Lâm Quý tự thấy bản thân cũng có vài phần thủ đoạn, thế nhưng đối mặt với đệ tử hạch tâm của tông môn, hơn nữa còn tiến vào Dạ Du Cảnh trước hắn một năm, dù thế nào hắn cũng không thể khinh thường. Nghe vậy, Chung Tiểu Yến lại lắc đầu. “Vậy tốt nhất ngươi đừng đánh nhau với hắn, trên người ngươi còn có Triệt Sinh Chưởng, lỡ như bị thương thì không đáng.” Lâm Quý cảm thấy trong lòng hơi kỳ lạ. “Ngươi đang đau lòng vì ta?” Chung Tiểu Yến lập tức xù lông, tức giận đứng dậy. “Ta mới không có! Ta chỉ sợ ngươi thua khiến ta mất mặt!” Dứt lời, cô nàng vội vàng chui vào phòng ngủ, lại nói: “Ngươi ngủ ở thư phòng hay phòng khách đi, không được vào đây!” Cuối cùng, Lâm Quý vẫn chọn thư phòng. Dù sao hắn không ngủ cũng được, tùy tiện tìm một chỗ tu luyện cũng không phải là chuyện gì to tát. Chỉ là sau khi vào thư phòng ngồi xuống, tâm tình của hắn lại thật lâu khó có thể bình tĩnh. Cả hai đời hắn đều một thân một mình, chưa từng trải qua loại tình cảnh này. Vừa nghĩ đến cô nương đang ở trong phòng ngủ có thể chính là thê tử tương lai của bản thân, hắn lại không nhịn được càng nghĩ càng lung tung. “Cho nên, xem như ta đã hết độc thân rồi?” Lâm Quý đột nhiên cười ngây ngô hai tiếng. Sau đó tâm tình lại trở nên vô cùng thoải mái, trong đầu bị khuôn mặt xinh đẹp của Chung Tiểu Yến lấp đầy. Đây là một loại cảm giác không thể nói rõ ràng, chỉ lúc mới biết yêu mới có thể có. Sau khi cười ngây ngô, trong đầu hắn đột nhiên lại hiện ra một khuôn mặt cao lãnh khác, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma... ... Đương nhiên, sự chiêu đãi của Thái Nhất Môn rất thỏa đáng. Mặc dù chỉ có tu sĩ mới có thể tới đây làm khách, nhưng đến giữa trưa vẫn có đệ tử ngoại môn mang đồ ăn ngon đến tiểu viện. Cuối cùng Ngộ Nan cũng xuất đầu, đi tới phòng của Lâm Quý và Chung Tiểu Yến. Ba người ngồi quanh bàn, nhai kỹ nuốt chậm những món ngon hiếm thấy. “Đồ ăn của Thái Nhất Môn đều dùng linh dược bên trong linh điền mà chính tông môn khai trồng, bởi vậy không chỉ có hương vị cực tốt, đồng thời cũng có chút trợ giúp đối với tu luyện, nghe nói sau khi ăn trong thời gian dài còn có thể thay đổi thể chất của tu sĩ.” Ngộ Nan vừa ăn vừa nói. “Một trong những mục đích ban đầu của tiểu tăng khi đến Tương Châu chính là đến Thái Nhất Môn nếm thử hương vị của những món ăn này, bây giờ coi như đã viên mãn.” “Quá khoa trương rồi, linh khí có hạn, đối với tu sĩ dưới Đệ Tam cảnh mới có trợ giúp. Đối với Tiểu Yến và ta thì là có còn hơn không mà thôi.” Lâm Quý lắc đầu nói: “Về phần thay đổi thể chất thì cũng có vài phần khả năng, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là cường tráng hơn một chút, lợi ích trên con đường tu luyện cũng không quá lớn.” “Vậy cũng đã đủ tốt rồi, có thể vừa ăn vừa tăng cường tu vi, đây là chuyện tốt tám đời cũng không tu được.” Ngộ Nan rất biết đủ: “Tiểu tăng cũng muốn gia nhập Thái Nhất Môn.” “Nơi này là đạo môn, không thu nhận hòa thượng.” Chung Tiểu Yến bất thình lình nói. “Cho nên tiểu tăng cũng chỉ nghĩ mà thôi.” Ngộ Nan cười tủm tỉm đáp lại. Sau bữa trưa, không bao lâu thì Chung Linh đã tới cửa. “Mấy vị, buổi chiều bên diễn võ trường có không ít tài tuấn trẻ luận bàn tỷ thí, cùng nhau đi xem một chút không?” Chung Linh mời. Đến cũng đã đến, vừa vặn gặp phải việc này, vì vậy không có lý do gì không đi góp vui. Lâm Quý vui vẻ gật đầu: “Tất nhiên là muốn xem một chút, ếch ngồi đáy giếng như chúng ta còn chưa trải việc đời, cũng không biết đạo lý nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.” Vừa nghe lời này, Chung Linh lập tức lắc đầu cười. “Lâm Du Tinh nói quá rồi.” Lời này người bên ngoài nói thì thôi, ngươi tuổi còn trẻ đã đột phá Đệ Ngũ cảnh, còn có thể trảm chân long cùng cảnh giới, cũng đừng ở đây tự coi thường bản thân như vậy. Đương nhiên là Lâm Quý nói đùa, mặc dù hắn không kiêu ngạo, nhưng cũng không đến mức cảm thấy bản thân quá căng thẳng. Sau khi trêu chọc vài câu, ba người đi theo Chung Linh rời khỏi tiểu viện. Tiếp tục đi lên núi không bao lâu lại có một con đường xuống núi, xa xa phía bên kia núi cũng là một đoạn núi bị người ta mạnh mẽ cắt ra, biến thành một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn. Cảnh tượng này không thể nhìn thấy ở phía trước của ngọn núi. “Chung cô nương, rốt cuộc Thái Nhất Môn đã đào bao nhiêu chỗ ở núi này vậy?” Lâm Quý líu lưỡi nói. “Cũng không nhiều, bình đài tương tự có khoảng bốn năm chỗ, trên đỉnh núi cũng có vài chỗ, bên trong núi cũng có động thiên khác.” Chung Linh cười đáp lại. Trong lúc nhất thời, vậy mà Lâm Quý có chút thương hại với ngọn núi dưới chân. Một đường đi về phía trước, không bao lâu, mấy người đã đi vào phạm vi diễn võ trường. Đây là một quảng trường khổng lồ, xung quanh có mây mù lượn lờ, nếu chỉ dùng mắt thường quan sát thì thậm chí còn không thể nhìn thấy điểm cuối. Trong đó là một sân diễn võ trường, xung quanh cũng có hơn mười lôi đài, bên ngoài là đài cao quan chiến. Chung Linh dẫn đám người Lâm Quý đi lên đài cao, Từ Định Thiên cũng đang ở nơi này quan chiến. “Từ sư huynh.” Chung Linh gọi một tiếng. Từ Định Thiên quay đầu lại, sau khi khẽ gật đầu với Chung Linh, lại cười cười với ba người Lâm Quý. “Lâm huynh tới rồi, có thể tìm hiểu Tụ Lý Càn Khôn đó không?” “Còn chưa lĩnh hội, chờ tối rồi tính tiếp.” Chuyện ban ngày quá mức kinh tâm, nếu Từ Định Thiên không đề cập tới thì chắc Lâm Quý cũng đã quên sạch chuyện Tụ Lý Càn Khôn. “Công pháp đó cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, Lâm huynh cứ coi như mở mang kiến thức là tốt rồi, không thể cưỡng cầu, tránh cho chậm trễ những thứ khác.” “Đa tạ nhắc nhở.” Trong lòng Lâm Quý đã nắm chắc, nhưng vẫn nói một tiếng cảm ơn. Trong khi mấy người đang nói chuyện, phía dưới lôi đài đã đi lên hai người tu sĩ trẻ tuổi, sau khi chào hỏi lẫn nhau thì lập tức bắt đầu luận bàn. Hai người đó đều là Đệ Tam cảnh, Lâm Quý chỉ nhìn một lát thì không còn hứng thú. Buồn chán ngồi xuống, Lâm Quý thấy dường như Từ Định Thiên cũng có chút nhàm chán, vì thế hỏi: “Từ huynh ở đây xem chiến đấu cả ngày sao?” “Lâm huynh cảm thấy nhàm chán? Đây cũng là chuyện bình thường, Đệ Ngũ cảnh sau khi mở ra nguyên thần có thể dễ dàng hiểu rõ sơ hở của các sư đệ sư muội, cho nên sẽ thấy không quá thú vị.” Lâm Quý gật đầu đồng ý. Bây giờ Đệ Tam, Đệ Tứ cảnh ở trong mắt hắn có trăm chỗ sơ hở, thật sự không chịu nổi. Đương nhiên, trước kia hắn cũng là một thành viên trong này. Trong lúc quan chiến cũng có không ít tu sĩ trẻ tuổi đến chào hỏi Từ Định Thiên, có người là một mình đến đây, có người thì bị trưởng bối mang theo. Từ Định Thiên hoàn lễ với từng người, cho dù đối mặt với trưởng bối khác phái cũng không kiêu ngạo không tự ti, đầy đủ lễ nghĩa. Lâm Quý ở một bên nhìn thấy, cũng không thể không cảm khái, gia hỏa này không chỉ tu luyện lợi hại, bản thân cũng là một nhân vật vô cùng khéo léo. Đúng lúc này, xa xa đột nhiên vang lên vài tiếng tranh chấp, dường như hai môn phái đang đối chọi gay gắt. Lâm Quý theo bản năng quay đầu nhìn qua, ngay sau đó khẽ nhíu mày. “Ồ?” “Sao vậy?” Chung Tiểu Yến vẫn luôn chú ý đến Lâm Quý, vì thế hỏi. Trong mắt Lâm Quý hiện lên một tia kinh ngạc, khẽ cười nói: “Tha hương gặp cố tri.”