Chương 207: Ra mặt

Từ Định Thiên cũng tập trung một phần lực chú ý vào trên người Lâm Quý, nghe được lời của Lâm Quý, y cũng tò mò hỏi: “Lâm huynh quen biết người bên đó sao?” “Đó là phái Thanh Thành đúng không? Ta nhận ra tiểu nha đầu bên cạnh lão giả kia, gọi là Lăng Âm, thiên phú không tệ.” Lâm Quý cười nói. Hắn cũng không nghĩ tới sẽ gặp được bằng hữu cũ của Lương Châu ở đây. “Nàng chính là Lăng Âm? Sư muội của Quách bộ đầu?” Mặc dù Chung Tiểu Yến chưa từng gặp Lăng Âm, nhưng hiển nhiên cũng đã nghe nói qua chuyện của nàng ta. “Chính là nàng, nếu như ta nhớ không lầm, nàng nhỏ hơn ngươi một hai tuổi gì đấy, xem tu vi... Đệ Tam cảnh sơ kỳ, cũng rất không tệ.” “Ta nghe Quách bộ đầu nói, Lăng Âm cô nương luôn đối nghịch với ngươi.” Chung Tiểu Yến trêu chọc nói. Lâm Quý không thèm để ý nhún nhún vai. “Lời này ai cũng có thể nói, chỉ ngươi là không được, nàng chân trước đi rồi, ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, nha đầu ngươi đã tới.” Không để ý đến Chung Tiểu Yến đang trừng mắt nhìn hắn, Lâm Quý lại hỏi Từ Định Thiên: “Mấy người đang cãi nhau với phái Thanh Thành kia có lai lịch gì?” “Là người của Vân Mộng Sơn, là đại phái của Tương Châu chúng ta, nếu luận về thực lực môn phái, hẳn là kém hơn một bậc so với phái Thanh Thành.” Từ Định Thiên suy nghĩ một chút nói. Trong lúc nói chuyện, cuộc cãi vã bên kia cũng càng lúc càng kịch liệt. “Như thế nào, danh tiếng của phái Thanh Thành các ngươi lớn như vậy, không dám tiếp nhận khiêu chiến của chúng ta sao? Hay các ngươi khinh thường Vân Mộng Sơn chúng ta, xem thường môn phái Tương Châu chúng ta?” Giọng của người trẻ tuổi do Vân Mộng Sơn cầm đầu không nhỏ, khiến cho không ít người chú ý. Lăng Âm mặt lạnh không nói một lời, nắm chặt nắm đấm nhỏ. Lão giả bên cạnh nàng mặt không chút thay đổi nói: “Phái Thanh Thành chúng ta tới đây chỉ là vì lịch lãm đệ tử trong môn hạ, cũng không có ý xung đột với môn phái Tương Châu, Tiêu Tề tiểu hữu chớ chụp mũ cho chúng ta như vậy.” “A, tiểu nha đầu này liên tục đả thương hai vị sư muội ta, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy được!” Tiêu Tề cao giọng nói: “Hay phái Thanh Thành các ngươi chiếm tiện nghi xong lại lập tức bỏ chạy, chuẩn bị làm rùa đen rụt đầu?” Trên đài cao có không ít người từ các môn phái, gần như đều tập trung ánh mắt vào tranh chấp giữa phái Thanh Thành và Vân Mộng Sơn. Đệ tử trẻ tuổi luận bàn tức giận là chuyện rất bình thường, đây chỉ là chuyện nhỏ, cũng không ai thật sự coi là thật. Về phần thủ đoạn nhỏ trong lời nói của Tiêu Tề, phàm là người có chút đầu óc đều sẽ không mắc bẫy. Ngươi Vân Mộng Sơn thì tính là cái gì, còn không xứng đại biểu cho tu sĩ Tương Châu. Vì vậy, hầu hết mọi người chỉ coi là xem náo nhiệt. Người bên ngoài xem náo nhiệt thì thôi, nhưng Từ Định Thiên lại không thể khoanh tay đứng nhìn. “Tiêu Tề này nói chuyện quá không chừng mực, chút chuyện nhỏ này cũng dám liên lụy đến đông đảo đồng đạo ở Tương Châu, ta phải đi khuyên can.” Từ Định Thiên bất đắc dĩ đứng dậy nói: “Chuyện của tiểu bối giải quyết ở trên lôi đài là được, nháo đến khó coi như vậy, quả thực không nên.” “Ta đi cùng.” Lâm Quý cũng đứng dậy theo Từ Định Thiên. Thấy hai người bọn họ chuẩn bị đi nhúng tay vào, Chung Linh và Chung Tiểu Yến cũng một trước một sau đứng dậy đi theo bên cạnh Lâm Quý và Từ Định Thiên. Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ còn lại Ngộ Nan ngơ ngác ngồi tại chỗ, trên tay còn bưng bánh ngọt trên khán đài, không biết bản thân nên tiếp tục ăn hay là nên qua đó góp vui nữa. Suy nghĩ một chút, y cảm thấy điểm tâm trong tay thơm hơn. Chủ yếu là nó miễn phí. Ngay khi ngôn ngữ của ba người Vân Mộng Sơn càng lúc càng kịch liệt, Từ Định Thiên đã nhanh chóng chạy tới. “Từ sư huynh.” “Gặp qua Từ sư huynh.” “Chào Từ sư huynh!” Ba người Vân Mộng Sơn vội vàng cung kính hành lễ. Từ Định Thiên khẽ gật đầu, lại không để ý tới bọn họ nữa, mà là ngược lại nhìn về phía lão giả phái Thanh Thành và Lăng Âm. “Từ thủ tịch.” Lão giả chắp tay. “Lão tiên sinh quá khách khí, gọi ta là Từ sư điệt là được.” Từ Định Thiên hơi hành lễ, lại hỏi: “Nguyên nhân hậu quả của việc này, ta ở bên cạnh cũng vừa mới nghe đại khái, có lẽ vị sư muội này khi luận bàn đã làm bị thương người của Vân Mộng Sơn, bởi vậy bọn họ mới đến khiêu khích?” “Chính là như thế.” Lão giả gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Nếu Tiêu Tề này chỉ là Đệ Tam cảnh, vậy đương nhiên nha đầu Lăng Âm sẽ nghênh chiến, nhưng hắn ỷ vào tu vi Đệ Tứ cảnh đi lên khiêu khích, như vậy chúng ta ứng đối thế nào được?” Nghe vậy, Từ Định Thiên liếc Tiêu Tề một cái. Lập tức sắc mặt Tiêu Tề khẽ biến, tức giận nói: “Lão già, đồ đệ ngươi đả thương hai vị sư muội ta cũng chưa từng lưu thủ! Trong đó, một vị sư muội của ta bị phá đan điền, sau này không thể tu hành được, món nợ này tính như thế nào?” Vừa nghe lời này, Từ Định Thiên kinh ngạc nhìn về phía Lăng Âm. Tiểu nha đầu này thoạt nhìn bất hiển sơn bất lộ thủy, nhưng lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Nếu là như thế, việc này không dễ giải quyết. Cùng lúc đó, trên mặt Lăng Âm nổi lên vài phần khinh thường nói: “Là nữ nhân kia muốn phế ta trước, hôm qua ngươi cũng ở đây, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra chiêu thức của nàng đều muốn phế ta sao? Như thế nào, nàng ta hạ độc thủ thì được, còn ta thì không sao?” “Nhưng bây giờ ngươi hoàn hảo không chút tổn hại, mà sư muội ta đã đoạn tuyệt con đường tu luyện! Ta thân làm huynh trưởng, dù nói gì thì hôm nay cũng phải thay sư muội đáng thương của ta đòi một lời giải thích.” Tiêu Tề lạnh lùng nói: “Cũng đừng nói ta khi dễ người, ngươi chỉ là Đệ Tam cảnh, vậy cứ để đệ tử Đệ Tứ cảnh của phái Thanh Thành các ngươi tới!” Lão giả phái Thanh Thành lập tức lạnh lùng nói: “Ngươi rõ ràng biết hôm qua đệ tử phái Thanh Thành tới đây đều đã trở về Lương Châu, chỉ có ta và Lăng Âm còn ở lại Tương Châu.” “Đó là chuyện của các ngươi!” Tiêu Tề lại nhìn về phía Từ Định Thiên, chắp tay nói: “Từ sư huynh, Vân Mộng Sơn ta nhất định phải đòi công đạo cho việc này, Thái Nhất Môn cũng không tiện thiên vị phái Thanh Thành bọn họ chứ?” “Việc này...” Trong lúc nhất thời, Từ Định Thiên cũng có chút khó xử. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. “Ngươi thay sư muội ngươi đòi công đạo, vậy ta thay tiểu muội ta tiếp nhận ân oán này, như thế nào?” Trong nháy mắt, ánh mắt của Tiêu Tề tập trung vào hướng truyền đến âm thanh. Lâm Quý cười khẽ đi tới trước mặt mọi người, nhìn về phía Lăng Âm. “Tiểu nha đầu, hơn nửa năm không gặp, đã là Đệ Tam cảnh rồi.” “Lâm bộ… Lâm đại ca?” Linh Âm có chút kinh ngạc nhìn Lâm Quý, suýt đã theo thói quen gọi Lâm bộ đầu, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, kết quả tạm thời thay đổi lời nói. “Xưng hô này rất tốt.” Lâm Quý gật đầu, lại chắp tay về phía lão giả bên cạnh Lăng Âm, sau đó mới nhìn về phía Tiêu Tề. “Ngươi là người phương nào? Muốn ra mặt thay phái Thanh Thành sao?” Tiêu Tề lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Quý. “Không thấy nàng vừa gọi ta là gì sao? Ta là đại ca của nha đầu Lăng Âm, ngươi muốn lấy lớn hiếp nhỏ khi dễ nàng, ta thay nàng ra mặt, có gì không thể?” Từ Định Thiên ở một bên sắc mặt khẽ biến, nói: “Lâm huynh, việc này ngươi xen vào như vậy…?” “Ta không xen vào, chẳng lẽ nhìn tiểu muội ta bị người khác khi dễ?” Lâm Quý nhếch miệng cười nói: “Từ huynh cũng không tiện thiên vị chứ?” Tiêu Tề thấy Lâm Quý và Từ Định Thiên nói chuyện, nhất thời hiểu được Lâm Quý tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Gã nhìn về phía Từ Định Thiên, hỏi: “Từ sư huynh, vị này là...?” Có lẽ là cảm thấy thân phận Giám Thiên Ti của Lâm Quý không dễ công khai cho mọi người, Từ Định Thiên thay đổi cách nói. “Ta cũng không nhất định có thể thắng hắn, ngươi đừng nghĩ nữa.” Vừa nghe lời này, nhất thời sắc mặt của Tiêu Tề vô cùng khó coi.