Chương 208: Luận bàn

Sau khi trầm mặc thật lâu, Tiêu Tề mới ngẩng đầu lên. “Vị sư huynh này cũng là tu sĩ Đệ Ngũ cảnh? Nếu thật sự là như thế, Tiêu Tề tình nguyện nhận thua. Nhưng hôm nay, cừu oán giữa Vân Mộng Sơn và phái Thanh Thành bị một người ngoài giải quyết, việc này Vân Mộng Sơn quyết sẽ không từ bỏ.” “Đó chính là chuyện của các ngươi, hai môn phái một ở Tương Châu một ở Lương Châu, ngày thường cũng không chạm mặt, các ngươi đánh hay không liên quan gì đến ta?” Lâm Quý hoàn toàn không quan tâm chuyện này. Hắn cũng không có bao nhiêu quan hệ với phái Thanh Thành, đơn giản chỉ là quen biết với Lăng Âm và Quách Nghị mà thôi. Chỉ cần Lăng Âm không có việc gì, hắn cũng lười quản chuyện khác. Thấy Lâm Quý không quan tâm như vậy, Tiêu Tề hừ lạnh một tiếng muốn dẫn người rời đi. Nhưng đúng lúc này, Từ Định Thiên lại đột nhiên đưa tay đặt lên vai Tiêu Tề. “Từ sư huynh?” Tiêu Tề khó hiểu. Từ Định Thiên cũng không để ý tới gã mà nhìn về phía Lâm Quý. “Lâm huynh, không bằng ta thay Vân Mộng Sơn tiếp nhận cừu oán này? Ta và ngươi luận bàn một phen, bất kể ai thắng ai thua, việc này đều coi như xóa bỏ, như thế nào?” Lâm Quý hơi ngạc nhiên, nhưng khi hắn nhìn thấy sự háo hức trong mắt Từ Định Thiên, trong lòng nhất thời hiểu rõ. Đậu má cái gì mà thay người ta tiếp nhận cừu oán, tay chân ngươi ngứa ngáy thì có. Nhưng nếu Từ Định Thiên đã nhắc tới việc này, vậy đương nhiên Lâm Quý cũng sẽ không sợ chiến, hơn nữa hắn cũng khá tò mò, không biết bản thân chênh lệch với Từ Định Thiên bao nhiêu. Hay nói cách khác, không biết hắn có thể xử lý được vị đệ tử thủ tịch này không. “Được, có thể luận bàn với Từ huynh, ta cầu còn không được.” Lâm Quý cười sảng khoái. Từ sau khi hắn Đệ Ngũ cảnh, Lâm Quý chưa có cơ hội nghiêm túc giao thủ với người khác, giết chết lão hồ yêu là lâm trận đột phá, vận khí tốt mà thôi, còn con giao long trắng kia cũng không tính. Mặc dù ở Bạch Từ Sơn ngoài Tương Thành, Lâm Quý và Từ Định Thiên từng giao thủ ngắn ngủi, nhưng thứ nhất là lúc đó Từ Định Thiên không phải trong trạng thái toàn thịnh, thứ hai là Từ Định Thiên rõ ràng cũng không muốn ở trong đại mộ làm lớn chuyện, dường như đang kiêng kỵ gì đó, hoàn toàn không xuất thủ toàn lực. Nhưng mặc dù như thế, Lâm Quý vẫn thua một chiêu, đương nhiên lúc đó Lâm Quý còn chưa đột phá đến Đệ Ngũ cảnh. Thấy Lâm Quý đáp ứng, Từ Định Thiên lập tức cười ha hả, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Tề. “Tiêu sư đệ, đề nghị này của ta như thế nào? Ta thay các ngươi tiếp nhận cừu oán, sau việc này, cừu oán coi như xóa bỏ.” Tiêu Tề lại khẽ nhíu mày: “Từ sư huynh, như vậy không hợp quy củ.” “Có gì không hợp quy củ chứ? Ta thân là đệ tử thủ tịch của Thái Nhất Môn, thay môn phái Tương Châu ra mặt, có gì không hợp quy củ? Tiêu Tề, là ta đang ra mặt cho các ngươi đấy!” Ngữ khí Từ Định Thiên nghiêm khắc hơn mấy phần, mơ hồ mang theo uy hiếp. Thật sự coi đệ tử thủ tịch như y không ra gì sao? Ngày thường y luôn khách khí, đó là đại biểu cho thể diện tông môn, nhưng nếu có người không biết xấu hổ thì lại là chuyện khác. Trên người Từ Định Thiên tản ra khí tức lạnh như băng, Tiêu Tề sợ tới mức rùng mình một cái. Lại nhìn bộ dáng nghiêm túc của Từ Định Thiên, lời từ chối của y như thế nào cũng không nói nên lời. “Đã như vậy, vậy... vậy liền làm phiền Từ sư huynh thay ta ra mặt.” “Ừm, dễ nói.” Lúc này Từ Định Thiên mới hài lòng gật đầu. Y lại nhìn về phía Lâm Quý, cũng không nói một lời, chỉ vào chỗ trống nhất ở quảng trường phía dưới. “Lâm huynh, mời.” Dứt lời, Từ Định Thiên lại lắc mình biến mất từ trên đài cao, một lát sau, y đã xuất hiện ở trung tâm diễn võ trường, lẳng lặng nhìn Lâm Quý. Sự ra mặt đột ngột của Từ Định Thiên cũng khiến cho đại đa số mọi người ở đây chú ý. Y tuổi còn trẻ đã đột phá Đệ Ngũ cảnh, gần như có thể nói là tồn tại đứng đầu thế hệ trẻ Tương Châu. Ngoại trừ vị Cảnh Nhiễm vừa mới đột phá Đệ Ngũ cảnh ở Tam Thánh Động, thế hệ trẻ Tương Châu rất khó tìm được nhân vật có thể địch lại Từ Định Thiên. Hiện giờ, vị nhân tài kiệt xuất Tương Châu này đột nhiên ra mặt, làm sao có thể không khiến mọi người tò mò. “Là ai muốn giao thủ với Từ sư huynh? Ai có tư cách giao thủ với Từ sư huynh?” “Chẳng lẽ là thiên tài trẻ tuổi của các châu khác tới? Sao không nghe nói nhỉ?” Ngay tại lúc mọi người nghị luận sôi nổi, Lâm Quý chuẩn bị hạ tràng. Nhưng đúng lúc này, Chung Tiểu Yến lại đột nhiên nắm lấy tay hắn. Vẻ mặt Lâm Quý chậm lại, cảm thụ được sự mềm mại trong tay, sau đó lại nhìn về phía Chung Tiểu Yến. “Sao vậy?” “Trên người ngươi còn có vết thương... cẩn thận một chút.” Chung Tiểu Yến hơi lo lắng. “Chỉ là luận bàn mà thôi, đến điểm là dừng.” “Vậy cũng phải cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để bị thương.” “Yên tâm đi, trong lòng ta có nắm chắc.” Lâm Quý trấn an Chung Tiểu Yến, sau đó cười to nhảy xuống từ trên đài cao, mũi chân khẽ điểm ở giữa không trung, cả người bay qua, đáp xuống ở trung tâm của diễn võ trường. Đợi đến khi Lâm Quý rời đi, lúc này Chung Linh mới cười nói với Chung Tiểu Yến: “Tiểu muội trưởng thành rồi, biết đau lòng cho tình lang cơ đấy.” Chung Tiểu Yến lạnh lùng nhìn tỷ tỷ của mình. “Chờ Lâm Quý thắng Từ Định Thiên, để xem tỷ còn cười được nữa không!” “Hừ, mặc dù Lâm Du Tinh rất mạnh, nhưng muốn thắng Từ sư huynh của ta thì tuyệt đối không có khả năng.” “Mạnh miệng!” “Muội mới mạnh miệng!” Hai tỷ muội đấu miệng lưỡi xong, lại không hẹn mà cùng im lặng, đồng loạt nhìn về phía diễn võ trường. ... Lâm Quý đứng vững ở giữa diễn võ trường, nhìn Từ Định Thiên. “Lần trước ở trong di tích, cảnh giới của ta không bằng ngươi, mặc dù ngươi vừa thi triển Nguyên Thần kiếm pháp, nguyên khí đại thương, nhưng ta vẫn thua một bậc.” “Một kiếm kia của ta là ngươi cố ý trúng, xem như không phân thắng bại, hơn nữa… Thôi, không nói đến chuyện đó.” Từ Định Thiên lắc đầu, nở nụ cười ngầm hiểu lẫn nhau. Lâm Quý cũng nở nụ cười. “Hôm nay cảnh giới của ta và ngươi ngang nhau, hẳn là có thể thống khoái đánh một trận. Thật ra ta cũng không thích tranh đấu với người khác, nhưng tóm lại là phải nghĩ biện pháp chứng minh thành quả tu hành của mình.” Từ Định Thiên lại lắc đầu. “Xin lỗi Lâm huynh, chưa chắc cảnh giới ngang nhau, mấy ngày trước ta vừa mới đột phá đến Dạ Du cảnh trung kỳ, tu vi vẫn chiếm ưu thế một chút.” “Không, là cảnh giới ngang nhau!” Lâm Quý ra tay trước. Hắn không rút kiếm, mà vọt tới Từ Định Thiên. Chỉ trong nháy mắt, hắn đột ngột xuất hiện trước mặt Từ Định Thiên, cả người bay lên không trung, hung hăng đạp một cước về phía mặt Từ Định Thiên. “Cận chiến?” Từ Định Thiên hơi nhướng mày, hai tay chéo trước ngực ngạnh tiếp một cước này của Lâm Quý, nhưng ngay sau đó y đã bị đá lui về phía sau ba năm bước, khó khăn lắm mới có thể dừng lại. “Ngươi cũng là Dạ Du cảnh trung kỳ?!” Sự thong dong bình tĩnh trong giọng nói của y đã biến mất, cảnh giới của Lâm Quý không kém gì y, thật sự quá mức khiếp sợ. “Đêm qua may mắn đột phá, lúc trước ta đã nói là cảnh giới ngang nhau mà.” Lâm Quý cười nói. Nghe vậy, Từ Định Thiên hít sâu một hơi, ánh mắt ngưng trọng nhìn Lâm Quý, chắp tay. “Lâm huynh, mời.” “Mời!” Dứt lời, bóng dáng hai người biến mất cùng một lúc, sau một khắc lại ở chính giữa diễn võ trường va chạm với nhau. Bọn họ đều ăn ý không sử dụng binh khí, nhưng chỉ kình phong quyền cước gào thét mà thoạt nhìn đã uy thế bức người. Nhưng chẳng bao lâu, Lâm Quý đã hối hận khi chọn đánh cận chiến. Hắn chưa bao giờ học qua quyền thuật nhục thân, động thủ hoàn toàn dựa vào bản năng và phản ứng. Mà ngược lại, quyền cước của Từ Định Thiên đều liên quan đến nhau, mỗi một lần ra tay đều khiến Lâm Quý luống cuống tay chân. Lâm Quý nhất thời không để ý, bị Từ Định Thiên hung hăng đá một cước vào ngực. Cả người hắn bay ngược ra, ngã xuống đất, nhưng lại nhanh chóng bò dậy. “Đã nhường.” Từ Định Thiên cười cười. “Vẫn còn sớm.” Lâm Quý vỗ bụi trên ngực. Một cước của Từ Định Thiên khiến Lâm Quý có chút khí huyết cuồn cuộn, nhưng chỉ qua hai lần hô hấp đã không có gì đáng ngại. Chân long thể của Lâm Quý có thể sánh ngang với yêu thân của Long tộc cùng cảnh giới, đương sẽ không yếu ớt như vậy, chẳng qua là hắn thiếu pháp môn quyền cước mà thôi.