Chương 209: Cô Hồng chân nhân

Một màn này cũng bị Từ Định Thiên nhìn thấy, y tò mò hỏi: “Thân thể của ngươi mạnh hơn ta không ít, Tam Thánh Động cho ngươi công pháp luyện thể gì vậy?” “Chân Long Thể.” Lâm Quý thản nhiên nói, việc này cũng không có gì phải giấu diếm. Từ Định Thiên thở dài, nói: “Bọn họ thật sự rất hào phóng!” “Bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện phiếm!” Lâm Quý bẻ bẻ cổ, lần thứ hai vọt tới Từ Định Thiên. Lần này hắn thay đổi cách tiếp cận. Lúc trước hắn nghĩ gặp chiêu phá chiêu, nhưng ai ngờ quyền pháp của Từ Định Thiên khá tốt, khiến hắn ngay cả hoàn thủ cũng không làm được. Mà bây giờ, Lâm Quý quyết định mặc kệ những thứ này. Làm màu không được, vậy hắn cứ ỷ vào da dày thịt béo, cứng đối cứng với Từ Định Thiên! Nghĩ là làm. Khi Lâm Quý lần thứ hai vọt tới trước mặt Từ Định Thiên, một nắm tay cực lớn vừa vặn nghênh đón mặt hắn. “Ăn một quyền của ta!” Từ Định Thiên tự cho là quyền này tất trúng. Nhưng Lâm Quý lại đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy nắm đấm của hắn, gắt gao nắm chặt. “Cái gì?!” Từ Định Thiên kinh hô một tiếng, y không nghĩ tới Lâm Quý lại phản ứng như vậy. Nhưng Từ Định Thiên biến chiêu cũng rất nhanh, nắm đấm không rút được, y lập tức nhấc chân đá. Nhưng đang lúc y tính toán vây Ngụy cứu Triệu, cho rằng Lâm Quý sẽ né tránh thì y lại nhìn thấy Lâm Quý cười hung ác. Ầm! Chân của y đá mạnh vào thắt lưng Lâm Quý. Nhưng Lâm Quý vẫn gắt gao nắm lấy nắm đấm của y, rõ ràng cả người đã bay ngược ra, lại hết lần này tới lần khác mượn cỗ lực này kéo bản thân trở về chỗ cũ. Không chỉ như thế, Lâm Quý cũng đồng thời ra quyền. Lúc này, Từ Định Thiên trở tay không kịp, cũng tránh không thoát. Y bị Lâm Quý hung hăng nện một đấm vào trên mặt, chỉ cảm thấy trong đầu váng mắt hoa. Nhưng Lâm Quý không chịu buông tha, tiếp tục không ngừng đấm vào mặt y. Ầm! Ầm! Ầm! Mấy lần Từ Định Thiên muốn thối lui, nhưng bởi vì bị Lâm Quý gắt gao nắm chặt nắm đấm nên không thoát thân được. Y cũng đáp trả, nhưng đều bị Lâm Quý ăn hết. Qua mấy lần hô hấp, hai bên đã đấm đá vào người đối phương hơn chục cái. Rốt cuộc, Lâm Quý cũng buông tay ra. Mà Từ Định Thiên thì mặt mũi bầm dập liên tục lui về phía sau tầm mấy chục thước mới dám dừng lại. Y trừng mắt nhìn Lâm Quý, phẫn hận không thôi, mặt mũi bầm dập cả giận nói: “Tại sao lại cố tình đánh vào mặt ta?” “Ừm... chắc vì thuận tay.” Lâm Quý suy nghĩ một chút rồi nói. So với thảm trạng của Từ Định Thiên, trên mặt Lâm Quý chỉ có vài vết bầm, ngay cả sưng cũng không sưng lên. Mặc dù những cú đấm vừa rồi chưa chắc có thể mang đến bao nhiêu thương tổn cho Từ Định Thiên, nhưng vì chênh lệch nhục thân, nói chung vẫn khiến Lâm Quý thắng một bậc nhỏ. “Đa tạ!” Lâm Quý cười nói. Từ Định Thiên nhắm mắt hít sâu, lần thứ hai mở mắt, y thuận tiện rút trường kiếm sau lưng ra. “Coi như quyền cước ngươi thắng, thế chúng ta so kiếm thì sao?” “Vậy thì so kiếm!” Lâm Quý cũng rút Thiên Cương kiếm ra. Song phương vừa dứt lời, nhưng ngay sau đó lại cùng nhau nhíu mày. Bởi vì bọn họ đều cảm thụ được khí tức giống nhau ở trên người đối phương. “Ta chỉ biết Bắc Cực Công và Thất Tinh Kiếm.” Lâm Quý rất thản nhiên, ngoại trừ Thất Tinh Kiếm, hắn còn có Dẫn Lôi Kiếm Quyết và Xá Thần Kiếm. Nhưng Dẫn Lôi Kiếm Quyết và Xá Thần Kiếm tiêu hao quá lớn, không thể dễ dàng sử dụng. “Hai môn này ta cũng biết, ngày thường đối địch, Thất Tinh Kiếm là đủ rồi.” Từ Định Thiên cười khổ hai tiếng hiếm thấy. Thất Tinh Kiếm là một trong những kiếm pháp đứng đầu của Thái Nhất Môn, mỗi một kiếm ra, tinh thần lực đều tầng tầng điệp gia, chờ có thể xuất ra kiếm thứ bảy, ít nhất cũng là người nổi bật trong Đệ Lục cảnh. Loại kiếm pháp này biết một môn cũng đủ để hoành hành thiên hạ, bởi vậy y cũng không học thêm cái khác. “Ngươi có thể dẫn động mấy ngôi sao?” Từ Định Thiên hỏi. “Bốn.” Lâm Quý khẽ thở dài một tiếng: “Cảnh giới của chúng ta tương đương, ngươi cũng là đạo tinh thần lực thứ tư à?” “Không sai.” Từ Định Thiên gật đầu. Lâm Quý lại hỏi: “Vậy còn so không?” “So! Cho dù là cùng một chiêu cũng có thể phân ra thắng bại!” Dứt lời, gần như cùng một lúc, trên kiếm phong của hai người hiện lên ba tấc kiếm quang. Cách không vung kiếm. “Thiên Xu Kiếm!” “Thiên Xu Kiếm!” Hai đạo kiếm khí ầm ầm đối đầu ở giữa diễn võ trường, vậy mà không phân cao thấp, lần lượt tiêu tán. Nhìn thấy một màn này, hai người đều lập tức ý thức được, chỉ sợ trên kiếm pháp khó phân thắng bại. Nghĩ tới đây, sắc mặt Từ Định Thiên nghiêm trọng không ít. “Đã như vậy thì chúng ta xuất ra toàn bộ thủ đoạn, mỗi người đều dựa vào bản lĩnh của bản thân? Trận luận bàn này cũng không nên kết thúc đầu voi đuôi chuột.” “Đang có ý này.” Lâm Quý gật đầu đồng ý. Nhưng ngay khi song phương chuẩn bị toàn lực ra tay, không từ thủ đoạn. Thì bầu trời đột nhiên tối tăm. Hai người cùng ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy xa xa rõ ràng là bầu trời quang đãng, nhưng chỉ có trên đỉnh đầu bọn họ là mây đen dày đặc. Không chỉ như thế, Lâm Quý còn có thể cảm giác được rất rõ ràng, trong thiên địa dường như thiếu đi cái gì đó vốn nên tồn tại, nhưng bảo hắn nói cụ thể thì lại không nói được Loại cảm ứng trong minh minh này là tra tấn người nhất. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Quý khó hiểu nhìn về phía Từ Định Thiên, hy vọng có thể nhận được câu trả lời. Nhưng hắn lại phát hiện, Từ Định Thiên đã ngẩng đầu nhìn về phía đài cao bên kia, đồng thời khom người hành lễ. Lâm Quý theo ánh mắt của y nhìn qua, sau đó nhìn thấy một người trung niên mặc hắc bạch đạo bào, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mỉm cười. “Định Thiên, khó có người có thể cùng ngươi đánh tới đánh lui, cơ hội này ngươi cũng đừng bỏ lỡ.” Người trung niên kia cười khẽ nói. Nghe vậy, Từ Định Thiên khom người càng thấp, đồng thời nói với Lâm Quý: “Đó là chưởng môn của Thái Nhất Môn, Cô Hồng chân nhân.” “Hítt...” Lâm Quý hít một hơi khí lạnh, xung quanh cũng ấm áp vài phần. Chưởng môn của thiên hạ đệ nhất môn? Lâm Quý theo bản năng nhìn về phía mặt Cô Hồng chân nhân, ai ngờ Cô Hồng chân nhân cũng vừa vặn nhìn về phía hắn, còn khẽ gật đầu. Sau đó, Cô Hồng chân nhân lại cười nói: “So thân thể, so kiếm pháp, hai vị đều là Dạ Du cảnh, vậy cũng nên so với nguyên thần mới đúng.” “Mặc dù còn chưa vào đêm, nhưng ánh mặt trời xung quanh đã bị ta che đậy, cũng tương đương với đêm khuya. Hai vị cứ tận hứng đi.” Vừa nghe lời này, Lâm Quý mới chợt hiểu được, thì ra thứ xung quanh mất đi là ánh mặt trời rực rỡ. Năng lượng mặt trời là một bộ phận trong thiên địa, rốt cuộc Cô Hồng chân nhân này có tu vi gì, vậy mà có thể che đậy nó từ trong thiên địa ra ngoài? Cho dù chỉ là một bộ phận rất nhỏ, nhưng điều này cũng đủ kinh hãi. Dùng lực lượng của tu sĩ đảo ngược ngày đêm, điều này đã hơi vượt qua trí tưởng tượng của Lâm Quý. Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, đối diện, Từ Định Thiên đã xếp bằng ngồi xuống. “Lâm huynh, mời.” Từ Định Thiên nói. Lâm Quý cũng đàng hoàng ngồi xuống, nhưng trên mặt lại hiện lên vài phần xấu hổ. “Từ huynh...” “Sao vậy?” “Nguyên thần đấu pháp, chiến đấu như thế nào?” Hỏi ra lời này, bản thân Lâm Quý cũng cảm thấy rất mất mặt. Nhưng không còn cách nào, hắn mới vào Dạ Du cảnh, thật sự không hiểu diệu dụng của nguyên thần.