Chương 210: Nguyên thần khiếm khuyết

Khi hỏi ra câu này, người có da mặt dày như Lâm Quý mà cũng cảm thấy đỏ mặt. Từ Định Thiên đối diện càng thêm kinh ngạc. Đúng lúc này, đáy lòng Lâm Quý đột nhiên vang lên nguyên thần truyền âm, là giọng của Cô Hồng chân nhân trên đài cao. “Tiểu hữu thật thú vị, không biết sư phụ của tiểu hữu là ai? Sao đã Dạ Du trung kỳ mà chưa truyền thụ công pháp nguyên thần cho ngươi, việc này không khỏi quá mức thất trách.” Lâm Quý vội vàng đáp lại: “Vãn bối không môn không phái, cũng không có sư trưởng.” Nếu ở Lương Thành, hắn còn có thể tìm Triển Thừa Phong xin chỉ giáo một hai, nhưng Tương Châu lớn như vậy, hắn cũng không biết tìm ai. Cô Hồng chân nhân sửng sốt một lát, mới mang theo vài phần kinh ngạc nói: “Nguyên Thần đấu pháp, đơn giản là so đấu sự hùng hậu của nguyên thần lực, chỉ cần dùng nguyên thần xâm nhập đối phương là được. Nếu có một bên không thể chống đỡ, ta sẽ ra tay, bảo vệ hai ngươi chu toàn.” “Đa tạ Cô Hồng chân nhân.” Lâm Quý hơi hành lễ, sau đó lại ngồi xuống một lần nữa. Hắn nhắm mắt lại, tâm niệm khẽ động, nguyên thần tiểu nhân trong đan điền đã nhảy lên trên đầu, ngay sau đó trực tiếp ly thể, phiêu phù trên bản thể. Ngay khi Lâm Quý vừa chuẩn bị sẵn sàng, cậu đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực nặng nề. Từ Định Thiên đối diện đã ra tay. “Lâm huynh, cẩn thận!” Dứt lời, Lâm Quý chỉ cảm thấy nguyên thần của mình giống như đang bị không gian xung quanh đè ép. Nguyên thần Từ Định Thiên cách đó không xa bày ra bộ dáng một tay bấm niệm quyết, trong miệng còn lẩm bẩm. Trong lúc đó, trong mắt nguyên thần của Từ Định Thiên chợt lóe lên tinh quang, một đạo ba động vô hình hóa thành mũi tên nhọn, đi thẳng tới Lâm Quý. Lâm Quý chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, hắn cảm giác được nguy cơ mãnh liệt, nhưng lại không biết nên ứng phó như thế nào. Mắt thấy mũi tên vô hình kia càng ngày càng gần, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được bản thân đã bị tập trung, không thể trốn thoát. Nghĩ tới đây, Lâm Quý chỉ có thể cắn răng, khống chế nguyên thần lực chất đống trước người. Chỉ không tới một cái hô hấp, lợi tiễn đã đi tới trước mặt hắn, hung hăng va chạm vào hộ thuẫn do nguyên thần lực hình thành. Mặc dù vẫn chưa tiếp cận nguyên thần của Lâm Quý, nhưng Lâm Quý vẫn cảm thấy đầu đau nhói. “Thì ra nguyên thần lực và nguyên thần của ta là một thể.” Lâm Quý cảm thấy một sự khiếp sợ kỳ lạ, lúc này rõ ràng hắn đang trong trạng thái nguyên thần, cũng không có thân thể, nhưng sự hoảng hốt lại vô cùng chân thật. Còn không đợi Lâm Quý từ trong khó chịu lấy lại tinh thần lại, Từ Định Thiên đối diện lại có động tác mới. Nguyên thần của y đột nhiên biến mất tại chỗ, khi Lâm Quý nhìn lại, y đã ở phía sau Lâm Quý. Vẫn là một tay bấm niệm pháp quyết. “Phá Thần Châm!” Đồng tử Lâm Quý đột nhiên co rụt lại, trong lòng hiện lên nỗi sợ hãi kinh hoàng, giống như nguyên thần nhìn thấy thiên địch trời sinh vậy. Ngay sau đó, đang lúc Lâm Quý muốn chống cự, hắn lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thể động đậy. Áp lực xung quanh nguyên thần như thủy triều càng ngày càng hung mãnh, làm cho hắn như đang ở trong vũng bùn càng lún càng sâu. Ngoài ra, Lâm Quý còn có thể rõ ràng nhận thấy nguyên thần lực của hắn có vài phần trì trệ, đây là ẩn họa do Càn Nguyên Đan mang đến. Đủ loại bất lợi chồng lên nhau, Lâm Quý chỉ có thể mặc kệ chuông báo động trong lòng, bất đắc dĩ nhìn phi châm bén nhọn do nguyên thần lực ngưng tụ thành, càng ngày càng gần mi tâm của hắn. Đúng lúc này, một cỗ lực lượng vô hình xuất hiện trước mặt Lâm Quý, ngăn cản Phá Thần Châm của Từ Định Thiên. Lâm Quý ngẩn người, sau đó phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Cô Hồng chân nhân. Cô Hồng chân nhân cười khẽ gật đầu với hắn, mà Từ Định Thiên bên kia cũng lĩnh hội ý tứ của chưởng môn, nhân hóa hơi chắp tay, chui trở về trong cơ thể. Lâm Quý thở phào nhẹ nhõm, nguyên thần cũng quay về cơ thể. Thế nhưng trong nháy mắt khi Nguyên Thần của hắn trở lại trong cơ thể, hắn lập tức cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nguyên thần ở trong đan điền uể oải không gượng dậy nổi, ngay cả linh khí trong cơ thể cũng có chút trì trệ. “Đây… là do nguyên thần đấu pháp sao?” Vậy mà Lâm Quý cảm giác được vài phần xa lạ với cơ thể của mình. Mà ngay khi Lâm Quý đang suy nghĩ về trải nghiệm vừa rồi, Từ Định Thiên cũng đã đứng dậy. “Lâm huynh một chút cũng không biết về nguyên thần chi pháp, ta lần này thắng mà không võ.” Nghe vậy, Lâm Quý khẽ lắc đầu. “Không, thắng chính là thắng, nào có cái gì mà thắng không võ chứ.” Hắn không phải là người thua không nổi, nhưng đã trải qua lần này, Lâm Quý đã âm thầm hạ quyết tâm, trước khi học được cách dùng nguyên thần đơn thuần đối địch, bất kể như thế nào hắn cũng sẽ không đấu pháp với người khác nữa. “Lâm huynh tính tình phóng khoáng, nhưng tu sĩ Dạ Du cảnh cũng ít khi đơn thuần lấy nguyên thần xuất thủ, bởi vậy Lâm huynh cũng đừng nhụt chí.” Nói đến đây, Từ Định Thiên hít sâu một hơi, một lần nữa rút ra phối kiếm cõng sau lưng. “Quyền cước ta không bằng Lâm huynh, kiếm pháp ngang sức ngang tài, ở phương diện nguyên thần ta lại xoay trở lại một thành.” Nghe nói như vậy, Lâm Quý nhất thời hiểu được ý tứ của Từ Định Thiên. “Kế tiếp nên toàn lực xuất thủ để phân thắng bại?” “Lâm huynh hiểu ta.” Từ Định Thiên lật cổ tay, kéo kiếm hoa, kiếm phong chỉ thẳng vào Lâm Quý. Lâm Quý cũng lần thứ hai rút Trảm Tà kiếm ra, đồng dạng chỉ về phía Từ Định Thiên. Hai người cũng không nói chuyện nữa, mà sau khi bình tĩnh đối đầu mấy hô hấp, hai người lại gần như cùng một lúc không thấy bóng dáng. Keng! Giữa diễn võ trường xuất hiện một trận điện quang hỏa thạch. Trường kiếm của Lâm Quý và Từ Định Thiên va chạm với nhau, dùng lực lượng lớn đè ép đối phương. Giằng co một lát, Từ Định Thiên mỉm cười. “Lâm huynh tu Chân Long Thể, so khí lực ta chính là chịu thiệt.” Lời này vừa nói ra, Lâm Quý lập tức cảm nhận được tâm thần chấn động. “Lại là nguyên thần lực!” Trong nháy mắt Lâm Quý phản ứng lại, Từ Định Thiên trước mắt đã biến mất không thấy đâu, mà trong lòng hắn chỉ cảm thấy phiền muộn, đây là trước khi nguy hiểm đến, Lục Thức Quy Nguyên Quyết mang đến cho hắn dự cảm phòng bị. “Không tốt!” Lâm Quý theo bản năng quay đầu lại, sau đó lập tức nhìn thấy một tia hàn quang cách hắn càng ngày càng gần. Lúc này né tránh đã không còn kịp nữa, Lâm Quý chỉ có thể cố gắng vặn vẹo thân thể, sau đó chém một kiếm về phía Từ Định Thiên. “Dưới loại tình huống này, nếu để ngươi lấy vết thương đổi vết thương, vậy ta cũng không cần làm đệ tử thủ tịch nữa.” Giọng của Từ Định Thiên cười khẽ vang lên. Sau một khắc, Lâm Quý đã nhìn thấy kiếm phong của mình chém vào khoảng không. Mà trường kiếm của Từ Định Thiên đã hung hăng chém ra một đạo vết kiếm trên cánh tay của Lâm Quý. Máu bắn tung tóe khắp nơi. Lâm Quý đau đớn, rút lui, hơi thở dốc. Vừa rồi, nếu như không phải hắn kịp thời điều chỉnh thân hình, lúc này chỉ sợ hắn không chỉ bị thương một cánh tay. Linh khí trong cơ thể nhanh chóng cầm máu ở vết thương, mặc dù hơi đau nhức, nhưng cũng chỉ là ngoại thương, không có gì đáng ngại. Nhưng thủ đoạn vừa rồi của Từ Định Thiên lại khiến Lâm Quý cảnh giác. “Chỉ đơn giản dùng nguyên thần lực quấy nhiễu thủ đoạn của đối thủ mà thôi, Lâm huynh chớ trách ta công kích nhược điểm của ngươi.” Từ Định Thiên tự tin cười. Lâm Quý đen mặt. “Lại tới!”