Chương 136: Điều Động

Những người làm việc trong lò rèn của hắn đến từ Charlie, đứa lớn nhất trong số đó chỉ mới 12 tuổi, bọn hắn thực sự không thể tưởng tượng được làm thế nào những đứa trẻ này có thể vung một chiếc búa lớn và nặng như vậy để rèn sắt. Cửa hàng rèn của lão nhân nhìn từ mặt tiền cửa hàng và nhân viên đều rất tệ, nếu như chiếc khiên tay của Locke không phải đến từ nơi này, được Henry và Yorkshire đại thúc tán thưởng tay nghề tốt, Locke nhất định sẽ nghi ngờ năng lực của họ. Cũng có thể trông quá úi xùi mà tiệm rèn này gần như sắp phải đóng cửa, tất cả nhân công trai tráng đều bỏ đi, chỉ còn lão giả cùng với một đám trẻ con. Trước khi rời đi, Locke đưa cho lão giả chừng 20 đồng Diller bạc, hai lần mua khiên tay Henry cũng đã trả đủ, nhưng sở dĩ hắn vẫn trả tiền cho lão giả, là bởi vì Locke có thể còn sống và mang Angelina ra khỏi Bạch Linh sơn mạch, đều nhờ tấm khiên tay đầu tiên đó. Nếu không có trang bị đó, hắn ta hẳn đã bị sói Ánh Trăng cắn chết. Lão nhân vốn là muốn từ chối, nhưng bị Locke thuyết phục mấy lần, cuối cùng đành nhận lấy, hắn hiện giờ cũng sống khá chật vật, trong khi đó 20 đồng Diller bạc cũng không ít, tiêu tằn tiện cũng đủ cho mười mấy người ở cửa hàng thợ rèn của hắn ăn hai tháng. Kane đã mua hai cặp khóa sắt để tập tạ, hắn nói một cặp để dùng còn cặp kia mua cho tên đệ tử Hank. Tổng cộng tiêu tốn 5 đồng Diller bạc, lão giả nói rõ ràng 4 đồng bạc là đủ, nhưng tên này nhất quyết đưa cho bọn họ 5 đồng bạc. Locke đã quá quen với cái tay Kane “nghèo kiết xác” này, hắn biết Kane trên chiến trường tuy giết binh sĩ Charlie không chớp mắt, nhưng tâm địa lại rất tốt, hơn nữa cũng hay mềm lòng, tiêu tiền cũng khá là thoáng. Con người luôn mâu thuẫn như thế. Ở lại tiệm rèn một hồi, Locke tạm biệt rồi rời đi, trong lò rèn đó thật sự cũng không còn gì để xem. Sắc trời đã tối, ba người cũng không vội quay về, cảnh đêm tuyệt đẹp ở thành Peters biết khi nào mới được ngắm lại. Không thể không nói thành Peters mấy năm gần đây phát triển thật sự là rất nhanh, Locke hồi còn bé đi qua nơi lớn nhất là thị trấn, khi đó cứ đến buổi tối nhà nào cũng đều đóng chặt cửa, ở trong sân trò chuyện, không một ai đi lại trên đường. Mà giờ, trong thành Peters thắp vô số ngọn đuốc sáng trưng cả một vùng, ánh trăng cùng những vầng sao sáng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tầm nhìn của cư dân nơi đây. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến ba người không vội quay về, dù sao cũng là lần đầu tiên họ đi dạo ở phố đêm lung linh như này. Sau khi mua một gói quả dại, ba người vừa lang thang xung quanh vừa ăn quả dại rất là thư thái. Khu chiếm lĩnh Peters những năm gần đây có một lượng lớn dân Faustain di cư tới, một số tự nguyện tới, một số là bị Lãnh chủ ép buộc, bởi vì bình nguyên rộng lớn, khu chiếm lĩnh Peters nhất định sẽ trở thành nơi phát triển trọng điểm ở vương quốc Faustain trong tương lai. Ở Faustain không thiếu những người nhìn xa trông rộng, bọn họ đã bắt đầu lên kế hoạch từ rất sớm. Bùng nổ di dân đã kéo dài ba bốn năm, nhưng vốn là lãnh địa của Charlie trước kia, nơi này vẫn có nhiều người dân Charlie, chiếm đại khái hai phần ba, người Faustain chỉ chiếm một phần ba. Không phải người nào cũng thích rời xa quê hương của mình, phần lớn những người dân lương thiện, thật thà đều muốn sinh lão bệnh tử ngay tại mảnh đất quê hương. Mà trong một phần ba người Faustain này, Locke không biết ở địa phương khác như thế nào, nhưng ở trong thành địa vị của bọn hắn nhất định cao hơn hẳn người Charlie. Trên đường phố chỉ cần thấy ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, đại đa số đều là người Faustain, còn những người cúi đầu, ánh mắt không dám nhìn tự do nhất định là dân Charlie. Cũng do chiến tranh, nên hầu như tất cả người Faustain đều ghét Charlie, chỉ cần một kẻ Charlie dám có biểu hiện một chút bất kính, những người Faustain nóng nảy sẽ trực tiếp động thủ dạy dỗ một phen. Chỉ cần không phải là giết chết hoặc đánh cho tàn phế, thị vệ căn bản không thèm để ý. Cho nên nơi này phân ra tứ đẳng người bao gồm: quý tộc, phú thương, dân thường Faustain và dân thường Charlie. Không có thời gian để ý tới những người dân thường của Charlie vẫn đang trong tình trạng khốn cùng, Locke và Hans tò mò nhìn vào một chỗ gánh xiếc bên đường. Một người đàn ông trung niên đeo mặt nạ và đội mũ cao đang nhấp một ngụm gì đó, sau đó há miệng phun ra, ngọn đuốc cầm trên tay phải nhoáng một cái, giữa không trung hình thành một ngọn lửa, thực sự khiến quần chúng dõi theo kinh hãi. Locke có thể cảm giác được chung quanh không có dao động của ma pháp, điều này càng làm cho hắn kinh ngạc. Hans tinh tế ngửi ngửi rồi nói: - Ồ, đó là rượu mạnh! … Cuộc sống về đêm phong phú và sống động ở thành Peters đã mở rộng tầm mắt của ba gã thô kệch, đồng thời cũng khiến hầu bao rủng rỉnh bên hông của bọn hắn nhẹ đi trông thấy. Locke thì không sao, những đồng bạc này so với tài sản thực tế của hắn hiện có quả thực không thấm vào đâu, nhưng mà Hans và Kane thì khác. Hans còn biết kiềm chế một chút, Kane tùy tiện hơn, tên này ăn tiêu vô độ, dù sao hắn cũng chẳng cần nuôi ai, hoàn toàn không coi Diller là tiền. Nửa đêm, rất nhiều bó đuốc trong khu chiếm lĩnh Peters lần lượt được dập tắt, khi nhiệt độ trong thành phố giảm hơn phân nửa, ba người Locke lảo đảo trở về doanh trại. Mỗi người đều mang về đặc sản hoặc vài vật gì đó hay ho đeo bên hông. Theo cách nói của Hans, chính là mang về cho gia đình mình nếm thử, còn Kane căn bản là mang về nhà tự mình thưởng thức, còn đối với Locke, hắn không thiếu tiền nên chỉ cần thấy gì lạ mắt bèn mua thứ đó về. Trước khi ba người trở về, bọn họ đã đến quán rượu ở thành Peters để trải nghiệm một phen, nói thật lòng, Locke cảm thấy quán rượu này không khác gì những quán rượu ở những nơi khác, nếu phải nói ra điểm khác biệt thì chỉ là những nữ lang phục vụ trong tửu quán ở thành Peters hương sắc hơn một chút. Một ngày “mệt mỏi” trôi qua như thế, khiến cả ba kiệt sức ngủ nướng đến tận trưa hôm sau mới dậy. Ngay khi Locke vừa tỉnh giấc, hắn được Lãnh chúa Kedozi gọi đến họp. - Trung đội kỵ binh sẽ do kỵ sĩ Will suất lĩnh, đi theo đoàn kỵ binh của quân đoàn Hùng Ưng cùng nhau hành động, bộ binh sẽ do ta dẫn đầu, chiều mai sẽ xuất phát. Lãnh chúa Kedozi vừa mới ban bố mệnh lệnh này. - Rời đi nhanh như vậy sao? Trung đội trưởng có mặt ở đó hiển nhiên có chút kinh ngạc, mấy chục nghìn người vừa mới tàu xe mệt mỏi trải qua một đoạn đường dài mới tới khu chiếm lĩnh Peters, mới vừa nghỉ ngơi hai ngày lại phải lên đường. Mấy lão binh có kinh nghiệm đã sớm đoán được, lần này hồi hương không đơn giản như vậy. Như thể cảm nhận được không khí ngột ngạt trong doanh trại, Lãnh chúa Kedozi mỉm cười và nói: - Lần này chúng ta chỉ đóng vai trò làm nền, mọi người không cần lo lắng có nguy hiểm gì, ta cam đoan đấy! Lãnh chúa đã đứng ra hứa rồi thì nhóm người cũng trầm tĩnh lại. Sau đó liền thương thảo công việc ngày mai xuất phát, cuối cùng cuộc họp giải tán. - Will và Locke, hai người ở lại! Lãnh chúa dừng bước nói. Khi những người khác gần như đã rời đi hết, Lãnh chúa Kedozi mới lên tiếng: - Trung đội kỵ binh của các ngươi chỉ là đi theo đội kỵ binh một vòng, đoán chừng chẳng bao lâu liền được điều động trở lại. - Will, cố gắng tận lực đừng để trung đội kỵ binh chịu tổn thất. Lãnh chúa Kedozi thở dài một hơi. - Rõ. Kỵ sĩ Will đáp. Locke lúc này mới cảm thấy có điểm không ổn, bọn hắn không phải là hồi hương sao? Giờ là đi đâu, nghe ngữ khí của Lãnh chúa dường như là đi cùng đội kỵ binh để giao chiến không bằng. Lãnh chúa Kedozi không tiết lộ nhiều, Locke cũng không hỏi. Lãnh chúa Kedozi rất tức giận, vốn tưởng rằng hồi hương là trở về lãnh địa của mình, nhưng hôm nay lại đột nhiên hạ lệnh cho bọn hắn đi theo quân đoàn Hùng Ưng đến đóng quân ở biên giới phía nam vương quốc. Mặc dù chư quốc xung quanh Faustain đang cuồn cuộn sóng ngầm, nhưng cho đến nay vẫn chưa thực sự xảy ra bất kỳ sự cố nào, tuy nhiên, để tăng cường củng cố tiếng nói của mình, cao tầng Faustain và các quý tộc không chỉ cử quân đoàn phòng thủ của một trong tứ đại binh đoàn đến canh giữ biên cương, ngay cả ba đại quân đoàn ở Charlie xa xôi cũng điều binh lực của bốn chi binh đoàn về. Hơn nữa bọn họ đều là quân tinh nhuệ, không cần nói đến binh đoàn kỵ binh, chỉ cần nhìn vào hai chi binh đoàn bộ binh cũng đều là con át chủ bài của hai đại quân đoàn. Hai chi binh đoàn được điều về từ quân đoàn Hùng Sư đã được trực tiếp điều đến biên giới phía bắc để cùng đóng quân với một bộ phận binh sĩ của quân đồn trú, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm như hổ đói của hai binh đoàn tinh nhuệ của vương quốc Karaman thực sự khiến vương thất của Faustin ngủ không yên. Hai nhánh của quân đoàn Hùng Ưng đã được lên kế hoạch điều về biên giới phía nam để đối đầu với quân đội của liên minh Ligia và vương quốc Jose. Trung đoàn kỵ binh và binh đoàn một của quân đoàn Hùng Ưng đủ để đảm đương nhiệm vụ quan trọng này. Nhưng điều khiến Lãnh chúa Kedozi tức giận là doanh đội của họ rõ ràng là thuộc binh đoàn hai, nhưng vì lý do cùng nhau hồi hương lần này, quân bộ đã buộc họ phải tác chiến trong nhiệm vụ cùng hai nhánh binh đoàn khác. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 136.