Chương 137: Thế Cục Chậm Lại

Tại sao doanh đội của họ có thể hồi hương sớm hơn các đại đội khác của binh đoàn hai, là do công chúa Angelina mở cửa sau, không ngờ chuyện đáng lẽ là chuyện tốt lại đột nhiên trở thành tai bay vạ gió ở đây. Cũng may rất nhiều người phía trên đều biết, doanh đội bọn họ có quan hệ tương đối thân thiết với Công chúa Angelina, cho nên lần này hành quân đã có người ám chỉ làm dáng một chút là đủ rồi, bọn họ rất nhanh sẽ được điều chuyển trở về. Nhưng Lãnh chúa Kedozi đã tòng quân bao nhiêu năm như vậy, lại đi tin vào những lời dối trá của cao tầng sao, cục diện trên chiến trường thay đổi nhanh chóng, rất có thể nếu không cẩn thận sẽ trở thành bia đỡ đạn cho người khác. Lần này bọn họ trà trộn cùng các binh đoàn khác chấp hành nhiệm vụ, tuyệt đối là đám người không ai để ý tới nhất. Cho nên Lãnh chúa Kedozi mới đặc biệt dặn dò Kỵ sĩ Will phải trông coi thật tốt trung đội kỵ binh. Đội bộ binh dù gì vẫn có Lãnh chúa ở đó, Lãnh chúa Kedozi dù sao cũng là một quý tộc sắp được tấn thăng lên Tử tước, những người khác ít nhiều cũng phải nể mặt hắn mà khiêm tốn một chút. Trung đội kỵ binh thì chỉ có thể dựa vào Kỵ sĩ thực tập cao cấp là Kỵ sĩ Will, chấn nhiếp những tên muốn lợi dụng cơ hội để làm càn. Tuy rằng mặt mũi công chúa Angelina rất lớn, nhưng “huyện quan bất như hiện quản”, công chúa Angelina ở mãi thành Otis xa xôi, khoảng cách xa như vậy cũng khó lòng can thiệp. Lệnh điều động quân đội chỉ trong vòng nửa ngày đã truyền khắp toàn bộ quân doanh, vô số binh lính ngày hôm qua còn chưa kịp chuồn ra ngoài đang đấm ngực dậm chân, thế mà lại phải chuẩn bị lên đường rồi, trưởng quan của bọn họ chắc chắn không cho phép binh sĩ ra ngoài vui chơi vào thời điểm này. Sáng sớm, Locke và Kỵ sĩ Will suất lĩnh trung đội kỵ binh và đến trung đoàn kỵ binh của quân đoàn Hùng Ưng. Quy mô của hàng ngàn kỵ binh trong trung đoàn kỵ binh hoành tráng hơn nhiều so với hơn trăm người trong đội của họ, việc bổ sung đội kỵ binh của Locke giống như một giọt nước trong suối trong vắt nhỏ vào biển, chỉ tạo thành gợn sóng nhỏ lăn tăn. Binh đoàn trưởng của binh đoàn kỵ binh là một vị tướng quân mặc áo giáp toàn thân, đôi mắt đỏ tươi lộ ra trong chiếc mũ sắt, cho thấy vị chỉ huy binh đoàn này không dễ chọc ghẹo. Liếc nhìn bọn người Locke vừa mới gia nhập, vị binh đoàn trưởng này dừng ánh mắt tại Kỵ sĩ Will một lúc lâu, sau đó dửng dưng hạ lệnh. - Xuất phát! Trung đoàn trưởng hô lên, vô số kỵ binh theo hàng sáu người trùng trùng điệp điệp xông ra khỏi doanh trại bên ngoài thành Peters. Bởi vì ở cách khá xa, Locke không cảm nhận được thực lực của binh đoàn trưởng đội kỵ binh, cho nên hắn chỉ có thể đại khái đoán người đó hẳn là một cường giả Kỵ sĩ thực tập cao cấp giống Kỵ sĩ Will, thậm chí hắn còn có một linh cảm rằng vị binh đoàn trưởng này còn mạnh hơn Kỵ sĩ Will rất nhiều. Liên tiếp trong ba ngày, trung đoàn kỵ binh đều trên đường không nghỉ, hàng ngàn kỵ binh phi tốc độ cao xuyên qua khu vực đông bộ và trung bộ Faustain, thẳng tiến về phía nam. Locke còn chưa kịp thưởng thức không khí trong lành của quê hương, đã phải hít bụi do móng ngựa đạp tung lên. Trên đường đi, Locke may mắn nhìn thấy đường nét tổng thể của thành phố Flor, vương đô của họ, từ xa nên chỉ có thể nhìn thấy một góc của thành phố. Tốc độ của trung đoàn kỵ binh so với tốc độ tối đa kém một chút, hiện tại tốc độ vừa đủ để ngựa chịu được. Ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ, Locke mấy ngày nay đều sống trên lưng ngựa, có đôi khi còn hành quân vào ban đêm, điều này làm cho Locke tự hỏi, chẳng lẽ lại sắp có chiến tranh ở phương nam? Trên thực tế, không phải là sẽ có chiến tranh ở phía nam, mà là cao tầng của Faustain nóng lòng muốn phô trương thực lực của mình với liên minh Ligia. Vào ngày thứ năm, trung đoàn kỵ binh cuối cùng đã đến biên giới phía nam của Faustain. Binh đoàn ba của quân đoàn đồn trú đóng quân tại đây, còn bên kia biên giới là quân doanh của liên minh Ligia. Có nguyên một nhánh kỵ binh hội tụ về một điểm, quân số và sức mạnh của Faustain đã tăng lên đáng kể. Vào ngày thứ sáu, quân đội của Faustain dường như nhận được tin tức gì đó, trung đoàn kỵ binh mới đến biên giới phía nam được một ngày lập tức phát động hành quân, đối mặt với quân đội liên minh Ligia trước mặt, tư thế tả hữu tản ra bao vây lấy họ. Binh đoàn bộ binh cũng rời khỏi chiến tuyến cũ và di chuyển nhiều về phía trước theo hướng biên giới. Đối mặt với việc quân đội của Faustain bỗng được điều động đột ngột, quân đội của liên minh Ligia lập tức rút lui, như thể họ không muốn có bất kỳ vướng mắc nào với quân đội của Faustain. Trong vòng một tuần, một bên tiến và một bên lùi, đội quân của Faustain kéo dài hai trăm dặm về phía nam, và trong đó có gần một trăm dặm lãnh thổ thuộc về liên minh Ligia. - Chuyện gì xảy ra thế này? Chưa bắt đầu đấu nhau hay sao. Ngậm cỏ non trong miệng, Locke tò mò nhìn về phía đại doanh của liên minh Ligia. Hiện tại đã là tháng hai, phương nam Faustain ấm áp lộ ra một ít màu xanh mướt của cỏ dại, Locke khi còn bé thích ngậm một cọng cỏ non trong miệng, vừa ngậm vừa cắn lấy cọng cỏ mới, hương thơm cùng vị đắng hòa lẫn tràn vào khoang miệng. - Bọn hắn cũng sợ. Kỵ sĩ Will vừa nói vừa cười cợt, nhưng không hề có ý chủ quan. Hắn biết đứng đối diện với mình là kỵ binh đoàn “Lục nhân” nổi danh của liên minh Ligia, nếu thực sự đối đầu trực diện với những con mãnh thú đó, kết quả khó lòng nói trước. Lý do tại sao họ không dám chiến đấu, chắc là nội bộ của liên minh Ligia có gì đó không ổn, Kỵ sĩ Will đoán là vậy. Quả không nằm ngoài dự liệu của Kỵ sĩ Will, nội bộ của liên minh Ligia không ngờ rằng thực sự đã xảy ra mâu thuẫn. Không chỉ liên minh Ligia, mà còn có vương quốc Karaman ở phía đông bắc Faustain, vương quốc Gangze ở phía tây và vương quốc Jose ở phía tây nam, đều xảy ra vấn đề. Vào tháng 1 năm 1321 theo lịch Omor, sau khi vương quốc Faustain vừa kết thúc chinh chiến với vương quốc Charlie, họ đã điều bốn binh đoàn đang ở hỏa tuyến từ quốc gia xa xôi triệu hồi về, hai trong số đó trực tiếp tiến đến biên giới phía bắc và hai đội còn lại được phái đến biên giới phía nam, quân đoàn đồn trú bảo vệ vững chắc vương đô cũng phái đi binh đoàn lưu thủ cuối cùng đến biên giới phía tây. Kết quả cuối cùng là ở biên giới phía bắc, hai binh đoàn và một binh đoàn quân đồn trú của quân đoàn Hùng Ưng đang đối đầu với đại quân của Vương quốc Karaman. Ở biên giới phía tây, hai nhánh của binh đoàn đồn trú giằng co với quân đội của vương quốc Gangze. Ở biên giới phía nam, một nhánh binh đoàn của quân đồn trú cùng hai binh đoàn của quân đoàn Hùng Ưng đối đầu với liên minh Ligia và vương quốc Jose. Faustain là đang ở tư thế chuẩn bị một địch bốn, việc điều động quân đội đã trực tiếp kích động dư luận các nước xung quanh, vô số học giả và nhà chiến lược quân sự cho rằng Faustain bị điên rồi. Vương quốc Faustain vừa kết thúc một cuộc chiến tranh kéo dài, tuyệt đối không có khả năng bắt đầu một cuộc chiến tranh khác, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người. Nhưng đương sự quốc lại không nghĩ như vậy, những quốc gia kia vốn là chỉ định nhìn vương quốc Faustain có miếng thịt thơm, muốn ghé qua xin chút canh ngọt, ai ngờ đụng phải thùng thuốc nổ, vô tình châm ngòi chọc vương thất Faustain nổi giận. Rốt cuộc quốc vương Faustain đang định làm gì vậy? Sau vài năm chiến tranh với Charlie, các quốc gia xung quanh đã nhìn thấy sự hung hãn của binh lính Faustain, họ không muốn quốc gia của mình vô cớ khiêu khích một kẻ khó tính như vậy. Một tuần sau khi nhóm kỵ binh Locke đến biên giới phía nam, các binh đoàn quân đoàn Hùng Ưng mới khoan thai mà đến. Việc bổ sung một nhánh binh đoàn khiến quân đội của Faustain trở nên hùng mạnh hơn, thấy vậy, quân đội của liên minh Ligia lại rút lui, nhưng quân đội của Faustain không truy kích sâu mà chỉ án binh bất động. Cuộc họp thượng đỉnh giữa vương quốc Karaman, vương quốc Gangze, vương quốc Jose, Liên minh Ligia và thậm chí các quốc gia có liên hệ xa hơn, bao gồm cả vương quốc Faustain, cuối cùng đã được tổ chức vào thời điểm này, dự họp còn có vô số quan ngoại giao từ các quốc gia, tính sơ cũng phải hơn mười. Đương nhiên, tiểu binh như Locke không biết kết quả cuối cùng ra sao, nhưng nhóm của Locke vẫn phải ở phía nam biên cảnh Faustain hơn nửa tháng, mới có thể rời đi. - Đây là mệnh lệnh của Hầu tước Mammon, người đang ở Charlie xa xôi. Lãnh chúa Kedozi giải thích. Ngay khi nhận được lệnh điều động, Lãnh chúa Kedozi đã bắt đầu thu quân để chuẩn bị lên đường, mặc dù đoán được sẽ không có đánh nhau nhưng Lãnh chúa cũng không muốn ở lại đây nữa. Thế cục gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây khiến Lãnh chúa Kedozi phảng phất trở lại giai đoạn công thành Otis vậy. Dưới con mắt ghen tị của những người lính khác ở biên giới, doanh đội của Locke rời khỏi biên cảnh, hướng về quê nhà mà đi. Lần này là thật sự trở về quê hương, biên giới phía nam vốn là tỉnh Del, cách lãnh địa Kedozi chỉ vài ngày đường, tất cả binh lính trong doanh đội Kedozi đều nóng lòng áo gấm về quê lắm rồi. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 137.