Chương 151: Crystalnathid

Giọng nói của Bá chủ Arachnathid có phần nhỏ đi, nhưng vẫn kiên quyết không chịu nhượng bộ. - Vậy nếu như hôm nay gia tộc của ngươi không tồn tại thì sao? Garcia trầm mặc suốt từ lúc tới nơi này rốt cục cũng nói ra câu đầu tiên, nhưng chỉ bằng một câu này, khiến mấy con Hạt Long màu xanh lam rít gào kêu lên đập cánh chỉ trực xông tới xé xác nàng ta ra. Lúc này, Bá chủ Arachnathid vội vàng quát lũ con của mình dừng lại, con phối ngẫu của nó, Hạt Long màu xanh nhạt cũng bay ra ngoài, bảo hộ đám “tiểu” Hạt Long phía sau. Hạt Long tử sắc Adamliss hiển nhiên biết đánh không lại Garcia, cẩn thận suy nghĩ một hồi, vừa định nhượng bộ đồng ý bỗng Garcia cười nói: - Đương nhiên là ta nói đùa thôi! - Cùng là cư dân của thế giới vu sư, mỗi sinh vật có trí tuệ đều là kho báu quý giá của thế giới này. Làm sao ta có thể tùy ý nói giết là giết được? Garcia cười nói, nhưng lời này lại khiến đám Hạt Long cảm thấy lạnh sống lưng. - Nhưng mà… Garcia đột nhiên thay đổi ngữ khí. - Ta muốn hai trăm miếng vảy tử sắc trên người ngươi! Adamliss sững sờ, trừng con mắt to như hai con hoàng ngưu, nhìn chằm chằm vảy màu tím trên thân mình, sau đó lại nhìn Garcia, biểu thị không xác định. Garcia bổ sung một câu: - Đổi lại, việc xuất khẩu ma hạch tăng năm mươi phần trăm là được. Bộ vảy trên người Bá chủ Arachnathid Adamliss rất lớn, mỗi một cái vảy rộng chừng 3-4 mét vuông, bao phủ toàn thân của nó, trong đó vảy màu lam đậm là nhiều nhất, chỉ có phần cổ trở lên đầu chủ yếu là vảy màu tím. Adamliss toàn thân chỉ có khoảng 300 cái vảy màu tím, Garcia mở miệng liền đòi hơn phân nửa, chẳng khác gì muốn lột da nó. Sau khi cân nhắc sinh mạng của chính mình với sinh mạng của các thành viên trong gia đình, Adamliss đã chọn bị “lột da”. - Được rồi! Âm thanh trầm thấp bức người vang lên. Garcia sắc mặt rạng rỡ vô cùng, trong khi đó Kỵ sĩ Roma thực sự không hiểu Garcia đang suy tính điều gì. Dù sao, nàng ta là sứ giả của đế quốc Omor, có quyền quyết định cuối cùng. Hai Địa Kỵ sĩ và Bá chủ Arachnathid đã thảo luận xong các vấn đề trao đổi cụ thể, giờ mới chú ý đến nhóm người hiếu kỳ đứng đó quản sát. - Ngươi chính là công chúa Angelina của vương quốc Faustain sao? Hạt Long tử sắc quay cái đầu khổng lồ nhìn về phía đoàn xe Ám vệ dưới thác nước, Angelina đang đứng ở bên cạnh xe ngựa, đối mặt với cự thú. - Đúng vậy, xin chào Adamliss tiên sinh! Angelina căn bản không có chút sợ hãi nào mà những nữ tử bình thường khi nhìn thấy các loại côn trùng hay bọ cạp sẽ sợ khóc thét lên, ngược lại nhìn thấy con Hạt Long lớn như vậy, Angelina còn biểu lộ ra sự tò mò hơn là sợ hãi. Angelina ân cần thăm hỏi khiến tất cả mọi người cũng phải giật mình, lần đầu nhìn thấy một con ma thú, nàng không hề lộ ra bất kì sự kinh sợ nào, ngược lại thong dong bình tĩnh đến bất ngờ. Địa Kỵ sĩ Garcia cũng quay đầu nhìn về phía Angelina, Garcia hơn 400 tuổi đột nhiên tỏ ra rất hiếu kỳ với tiểu cô nương này. Bá chủ Arachnathid tựa hồ cũng bị một phen chào hỏi của Angelina làm cho chấn động, nhưng đã sống gần nghìn năm, còn chuyện gì mà Adamliss chưa gặp cơ chứ, nhanh nhẹn điều chỉnh lại thái độ rồi há chiếc miệng khổng lồ ra đáp: - Xin chào! Vào lúc Angelina mở to mắt nhìn ngắm cơ thể của con vật khổng lồ này, đếm xem trên người nó có bao nhiêu vảy, bỗng “đùng” một tiếng, thanh âm của một vật nặng rơi xuống đất vang lên khiến mọi người đều giật mình. Hai con quái vật giống báo đen, thân đẫm máu, đã chết cứng từ trên trời nện xuống. Giữa không trung, một con Hạt Long màu lục lam há nửa hàm, từ kẽ răng chảy ra máu tươi, xem ra vừa rồi chính là kiệt tác của nó. - Đây là hai con Ám Ảnh Báo đã quấy rối đoàn xe của nàng khi trước ở Murphy sâm lâm, thưa công chúa. Đây là sơ suất của chúng ta. Một thanh âm trầm đục truyền đến, con Hạt Long màu lam nhạt vươn cái cổ dài ra, xem ra những lời vừa rồi là do nó nói. - Không, không cần khách sáo! Angelina bị một màn máu tươi trước mặt làm cho có chút buồn nôn, cố nén sự không thoải mái đáp lại Hạt Long màu xanh nhạt. Angelina nhận ra đây chính là hai con ma thú trung cấp đã quấy rối đoàn xe của nàng khi mới tiến vào Murphy sâm lâm, khi đó đã bị Tước sĩ Ryan của Ám vệ đội đánh đuổi đi. - Không sao chứ, tiểu cô nương. Lúc này, Garcia đang chú ý đến Angelina bước tới, quan tâm vuốt ve mái tóc của nàng. Hành động đột ngột của Garcia khiến Kỵ sĩ Roma kinh ngạc, cơ bắp trên cánh tay phải bất giác siết chặt lấy thanh kiếm, hắn biết rõ quốc vương bệ hạ yêu quý và coi trọng cô công chúa nhỏ này nhường nào. Việc Garcia thay mặt đế quốc Omor cưỡng ép mời công chúa Angelina đi du học đã đẩy sự kiên nhẫn của quốc vương đến giới hạn, nếu nàng ta còn dám làm điều gì bất lợi cho công chúa, thì bệ hạ có biệt danh “Hùng Sư” Faustain tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng Kỵ sĩ Roma rõ ràng là lo lắng quá mức, Garcia đã ở cái tuổi gấp mấy chục lần Angelina, sao lại đi bắt nạt một tiểu cô nương như vậy, hơn nữa lại còn là một cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu đến động lòng người như này. Locke đứng ngay sát Angelina cũng không kịp nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hai thi thể của Ám Ảnh Báo bỗng nhiên biến mất, hắn còn không cảm nhận được dao động ma pháp, cũng không phải tác dụng của trang bị không gian. - Đa tạ tỷ tỷ xinh đẹp! Angelina điểm tĩnh mỉm cười, rồi thi lễ cảm tạ Garcia. Garcia thoạt đầu cũng khá kinh ngạc, sau đó lộ ra ý cười rõ tươi, nàng cởi bỏ chiếc mũ giáp màu đen đang đội trên đầu, để lộ ra mái tóc dài màu nâu đỏ và khuôn mặt khả ái, bước tới ôm lấy công chúa Angelina vào lòng. - Tiểu cô nương vừa thông minh vừa đáng yêu làm sao. Garcia khẽ nhéo chóp mũi Angelina, khiến Angelina bật cười khanh khách. Hai nữ nhân một lớn một nhỏ, đùa giỡn ở một bên như chỗ không người trước mặt đám binh sĩ Ám vệ và cả một đại gia tộc ma thú. Roma không ngừng xoa xoa cái cằm khó hiểu, hắn không tin vào cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt. Cuối cùng, vẫn là Bá chủ Arachnathid Adamliss phá vỡ bầu không khí kỳ lạ. Nó dù gì cũng là chủ nhà, chủ nhân của Murphy sâm lâm, ít nhiều cũng cần phải thể hiện được uy quyền của một chủ nhân nên có. Mặc dù có thể nó mang theo vợ con cùng xông lên đánh tập thể cũng không thể đánh bại được Roma hay Garcia. Có điều tính cách ma thú chính là như vậy, rất hiếm có con ma thú nào yếu ớt, đặc biệt những con siêu cấp ma thú, mỗi một con siêu cấp ma thú đều coi sự tôn nghiêm của bản thân ngang bằng sinh mệnh. - Nếu công chúa Angelina đã tiếp nhận lời xin lỗi, chúng ta bàn về vấn đề tiếp theo… Adamliss vẫy đuôi tiếp tục nói, không giống như những quái vật khác, con Bá chủ Arachnathid này có thói quen vẫy đuôi khi nói chuyện. - Đợi đã! Garcia vẫn đang cười nói vui vẻ với Angelina, đột nhiên cắt ngang lời Adamliss sắp nói. Con ngươi vàng khè của Adamliss quay sang nhìn Garcia, nàng ta không nhanh không chậm, đáp: - Cái này còn chưa đủ bồi thường cho tiểu bảo bối Angelina! Adamliss chớp đôi con ngươi, hơi bối rối không hiểu ý của Garcia. Ở bên cạnh, Angelina bị Garcia ôm trong lòng cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đã lâu không bị người khác gọi là “tiểu bảo bối”, hai má hơi phồng lên phụng phịu, hiển nhiên là không hài lòng với cách gọi này. - Ngươi muốn quà gì nào? Garcia hôn lên má Angelina, cưng chiều hỏi. Angelina nghe vậy thì hai mắt liền sáng lên, mặc kệ vệt nước miếng của vị Địa kỵ sĩ kia còn chưa lau sạch trên má, hưng phấn động não suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên chăm chú nhìn vào một con Crystalnathid. Con Crystalnathid đó giống những huynh đệ khác của nó, đang nấp sau lưng con Hạt Long mẹ màu lam nhạt, ngây ngốc nhìn lên không trung, mặc dù là bán cấp ma thú, nhưng trí tuệ của chúng đã tương đương với một người trưởng thành, thậm chí thực lực còn đạt tới Kỵ sĩ thực tập đỉnh phong, nhưng vẫn không bỏ được tập tính của ma thú. Vào thời điểm này Crystalnathid thích cuộn mình nằm gọn trong những hang động tối tăm và ẩm ướt, nhìn dáng vẻ gà gật của con Crystalnathid kia thì rõ ràng là đang buồn ngủ. Những vảy màu ngọc lam tỏa sáng dưới ánh chiều tà, phản chiếu ánh sáng đẹp đẽ, điều này cũng thu hút phần lớn sự chú ý của Angelina. - Ta muốn con đó! Angelina ôm lấy eo Garcia vui vẻ nói, chỉ chỉ vào một con Crystalnathid đang ngái ngủ. Yêu cầu của Angelina khiến mọi người xung quanh sững sờ, Garcia cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hôm nay hẳn là ngày kinh ngạc nhất trong mấy chục năm qua. Garcia vốn tưởng rằng Angelina sẽ yêu cầu một ít ma hạch hoặc đại loại những thứ như vậy. - Ngươi có thực sự muốn con thú đó không? Garcia hỏi lại một cách không chắc chắn. - Ừm! Angelina hưng phấn nói: - Nhìn nó mới đáng yêu làm sao, ta muốn nuôi nó làm thú cưng! Nàng vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ vào con Crystalnathid đang gà gật buồn ngủ. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 151.