Chương 161: Ma Pháp Tháp

Sau bữa tiệc tối ngày hôm đó, Locke lại bắt đầu quay trở về cuộc sống bận rộn của mình. Hắn thu xếp cho phụ mẫu ở biệt thự dạo nọ Angelina hẹn gặp hắn, hiện giờ tên của Locke được viết ngay ngắn trên giấy chứng nhận bất động sản của biệt thự. Sau khi Locke trở về, lão Locke và Tia hầu như mỗi đêm đều phải đọc qua thư nhận lệnh của con trai trước khi đi ngủ mấy lần, hai vị trưởng bối này còn chưa kịp thích ứng đã trở thành một thành viên quý tộc. Hoặc họ chỉ đang cố xoa dịu nỗi đau và đánh lạc hướng bản thân trước ngày sắp phải chia tay với con trai mình. Vài hôm sau, tìm được cơ hội thích hợp, Locke một mình đến Nghị Viện quý tộc một chuyến để đăng ký gia huy. Để đại diện cho một gia tộc quý tộc có bề dày truyền thống, không có sự lựa chọn nào tốt hơn gia huy, nó giống như tên của một người, là biểu tượng của sự cao quý, và đôi khi nó còn quan trọng hơn họ tên ấy chứ. Việc chế định gia huy do một mình Locke hoàn thành. Lão Locke và Tia với trình độ văn hóa thấp nên không can thiệp vào những vấn đề này. Mất vài phen suy nghĩ và cân nhắc, Locke đã chọn một hình dạng chiếc khiên bình thường làm biểu tượng gia huy cho gia đình mình, giống như hắn, rất đỗi bình thường. Nghị Viện quý tộc cũng xem xét và cho kết quả rất tốt, đặc biệt là vào lúc Locke xuống tay tiêu tiền, chỉ mất ba ngày, một mẫu có hoa văn viền trắng bạc đã được chuyển đến tay Locke. Locke cầm lên ngắm nghĩa xem xét vài lượt rồi cũng mất hứng thú với nó, sau đó tiện tay ném gia huy cho phụ mẫu giữ. Ngoài việc chuyển nơi ở, Locke còn thuê một số người hầu để phục vụ phụ mẫu mình trong ngôi nhà mới. Tử tước Meyerson có rất nhiều mối quan hệ, cũng không biết kiếm được từ đâu những người hầu này nhanh tới vậy, họ không chỉ ngoan ngoãn nghe lời mà còn yêu cầu mức lương cực kỳ thấp. Thuê về vài ngày, từ phương ngữ Charlie mà họ thỉnh thoảng thốt ra, Locke mới biết được nguồn gốc của họ. Mà vấn đề bây giờ là nghĩ ra một cái “họ” hay ho, có điều Locke không thể tìm thấy kết quả khả quan từ hàng trăm chữ cái cằn cỗi mà mình đã học. Angelina có đưa ra một số ý kiến nhưng đều bị Locke cự tuyệt, về sau hắn thấy phiền phức quá, thôi thì khó quá bỏ qua, dù sao hắn cũng quen được gọi là Locke. Ngày khởi hành càng ngày càng gần, cũng khiến cho tâm tình của Locke càng ngày càng bực bội. Locke đã nhiều ngày không đến trường để học chữ Faustain và ngôn ngữ Omor rồi, Tước sĩ Mobisan cũng có đến tìm hắn, xem chừng ông thầy này rất quan tâm đến học sinh như Locke. Hôm nay không có việc gì làm, Locke lại xách đồ đi học. Khi hắn vừa bước đến cổng trường, người gác cổng lập tức nhận ra hắn, có điều hôm nay tỏ ra tôn kính hơn hồi trước. Giờ đây Locke đã là một Kỵ sĩ quý tộc, hắn ghim gia huy của mình trước ngực cũng đủ để người gác cổng vừa nhìn đã nhận ra. Nếu như Locke nguyện ý, hắn cũng có thể cho định chế mấy chiếc xe ngựa xứng tầm, giống như những quý tộc khác đều khắc gia huy trước đầu xe cho rõ ràng. Và Locke cũng quả thực là có làm như vậy. Lão Locke quanh năm làm ruộng thân thể vốn rất yếu, Tia cũng vì cuộc sống khó khăn mà ốm đau bệnh tật liên miên. Việc chu cấp xe ngựa cho phụ mẫu là điều bắt buộc, mà lại bây giờ Locke cũng là người có tiền có quyền, mua một chiếc xe ngựa đối với hắn mà nói cũng không phải là một chuyện quá xa xỉ. Học sinh đến trường hôm nay khá ít, trên dọc đường đi Locke cũng không gặp được mấy người. Có lẽ bọn họ đều đi du ngoạn hết rồi, trong trường học này phần lớn học sinh đều tầm tuổi 14-15, đang ở độ xuân vui đùa, Locke đến đấy học chẳng khác gì “người lớn” lạc giữa bầy “trẻ thơ”. Kể từ khi buổi nghi thức phân đất phong hầu ở đại điện kết thúc, các quý tộc từ khắp nơi đổ về Faustain dường như không vội quay trở về, mà chọn ở lại thành phố Flor thăm thú, khiến nơi đây sôi động hơn mấy tháng nhưng sức nóng vẫn không hề giảm. Mỗi ngày đều có đồ chơi mới lạ cùng nhiều đồ vật hay ho, Locke đã ở thành Flor gần hai tháng mà cũng chẳng cảm thấy chán. Thầy Mobisan hôm nay không có ở trường, có thể là do học sinh ra ngoài vui chơi hết nên thầy cũng không còn túc trực ở lớp nữa. - Locke! Lại đây! Hắn đang nhìn ngó thì bỗng một giọng nói nhẹ nhàng như nước truyền đến tai, hắn vội ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng dáng mỹ miều quen thuộc. Hôm nay Angelina không mặc váy dài thướt tha như mọi lần, mà là quần dài đơn giản bình thường giống như Locke, nhưng phong cách may quần của nữ nhân khác với sự thô cứng của nam nhân. Hoa văn ở ống quần và trang sức sáng chói càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp của mỹ nhân, khiến sự cao quý và thuần khiết của nàng thăng hạng lên mấy bậc. - Đi đâu thế? Locke vừa đến đã bị Angelina kéo đi. - Nhân lúc thầy giáo không có ở đây, ta đưa ngươi đi xem vài thứ hay ho! Angelina lè lưỡi, nghịch ngợm nói. Nàng biết mấy ngày nay tâm trạng Locke không được tốt, cho nên hôm nay đặc biệt đến đây để chơi cùng hắn. Và quả nhiên thứ mà Locke sắp được nhìn thấy vô cùng mới mẻ, nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn. Hắn biết thầy của Angelina chính là Ma pháp sư mạnh nhất vương quốc, nhưng nếu để so sánh khả năng lĩnh ngộ và hiểu biết về các Ma pháp sư, thì trình độ khập khiễng hiện tại như Locke không thể sánh với Công chúa được. Vào lúc công thành chiến thành Odis, có không ít Ma pháp sư cường đại bên Charlie xuất đầu lộ diện, thể hiện ra thực lực vô cùng đáng sợ. Chỉ là khi đó Locke ở cách rất xa, hắn chỉ có thể từ xa quan sát, lại không thể đích thân tiếp xúc cảm nhận được. Angelina dẫn Locke đến nửa sau của khuôn viên, nơi này hắn chưa từng đến. Hồi hắn mới nhập học, bao gồm cả thầy Mobisan và người phụ trách ở đây đều cảnh báo Locke không được đến gần phía sau trường học. Locke luôn là một người tuân thủ quy tắc, cho nên hắn chưa từng để sự tò mò lấn át, khám phá khu vực bị cấm sau trường. Nhưng bây giờ thì khác, lúc này có Angelina chủ động đưa hắn tới, Locke đương nhiên không cần tuân theo bất kỳ quy định gì, hắn tin chắc tại Faustain không có chốn nào Angelina không được đặt chân tới. Cả hai cứ thế băng qua vài ánh mắt giám sát, cuối cùng cũng đến nơi. Đây là một góc trước một khu vườn, xuyên qua hàng rào sắt, Locke có thể nhìn thấy đài phun nước và cầu vồng dưới bóng cây. “Chẳng nhẽ là bước vào trong đó.” Locke thầm đoán. Angelina ở bên bắt đầu lầm rầm niệm chú ngữ, bỗng một phong cảnh khác như mở ra trước mắt, không hề có hoa viên cũng không có hàng rào sắt, trước mặt Locke chỉ xuất hiện những ngọn tháp kỳ ảo. Locke còn chưa hết kinh ngạc đã bị Angelina đã nắm lấy tay dẫn đến ngọn tháp cao nhất. - Ta đưa ngươi đến Tháp pháp sư của thầy ta thăm quan một chút! Angelina hào hứng nói. Locke nhẩm đếm thấy chung quanh tổng cộng có 6-7 tòa tháp Tháp pháp sư như vậy. Trong đó Tháp ma pháp cao nhất có chiều cao gần 6 mét, còn những tháp còn lại về cơ bản là cao 4-5 mét. - Chỉ có Ma pháp học đồ cao cấp mới có được Ma pháp tháp! Angelina đứng trước mặt vừa nhiệt tình giới thiệu, vừa làm ra một động tác ký hiệu tay vô cùng cổ quái. Không bao lâu sau, đại môn Ma pháp tháp chậm rãi mở ra. Angelina vô cùng tự nhiên kéo Locke vào. Bên trong Ma pháp tháp khá thiếu ánh sáng, hình như cửa sổ mở không đủ, nhưng không thành vấn đề, cũng không biết Angelina ấn cái gì, phía trên trần bỗng có rất nhiều viên đá màu trắng phát ra ánh sáng màu vàng, chiếu sáng mọi thứ trước mặt. - Đây là Huỳnh thạch. Thấy Locke ngây người vậy, Angelina bèn cười nói. Locke đã từng nhìn thấy nó trước đây, loại đá Huỳnh thạch này nằm trong kho vũ khí của binh đoàn hai. Hồi đó cả kho chỉ có một viên Huỳnh thạch để thắp sáng, còn trên trần nhà ở đây Locke đếm sơ sơ cũng không dưới 20 viên. - Ma pháp tháp có ba tầng, ta dẫn ngươi đến phòng thí nghiệm của ta xem nhé! Angelina nói. Xung quanh bày ra rất nhiều chai lọ, có vẻ như thầy ma pháp của Angelina hẳn là một người không thích dọn dẹp cho lắm, tuy không có bụi nhưng lại có cảm giác bừa bộn lộn xộn đến nhức mắt. Locke đảo mắt nhìn, không cần nghĩ nhiều cũng đoán được, vị chủ nhân của Ma pháp tháp này có lẽ khi dọn dẹp đại khái là dùng “Thanh Khiết Thuật” để tẩy uế, ma pháp tuy rằng tiện lợi, nhưng cũng không phải vạn năng. Angelina cũng phát hiện Ma pháp tháp có chút lộn xộn, nàng hơi đỏ mặt bèn dẫn Locke cẩn thận đi qua tầng một. Những bình lọ ngổn ngang này phần lớn đều chứa ma dược hoặc nguyên liệu thô, đều là đắt tiền độc hiếm, nếu như không cẩn thận làm vỡ một cái bình, thầy giáo của nàng sẽ đau lòng chết mất. Lên đến tầng hai, Locke cũng có duyên tận mắt nhìn thấy phòng thí nghiệm của Angelina. Nói là phòng thí nghiệm, thực chất cũng chỉ là một bàn luyện đan nhỏ, bên cạnh là một bàn luyện đan lớn hơn, với những đồ dùng phức tạp hơn, đây hẳn là của thầy nàng dùng. Sau khi mở rộng tầm mắt với một vài món đồ hay ho do Angelina giới thiệu, Locke cũng một mình đi lang thang quanh Ma pháp tháp ngắm nghía. Qua lời thuật lại của Angelina, Locke biết chủ nhân của Ma pháp tháp tên là Crimea, ở trong mắt của Angelina đây là một người có học thức và thông thái. Nhưng trong nhận định của Locke, vị Ma pháp sư này chính là một lão giả có chiều cao vô cùng khiêm tốn. Bởi từ khi hắn tiến vào đến giờ đã bị cụng đầu vô số lần, Locke cao 1m78, ở cái quốc gia Faustain này cũng có thể coi là rất cao rồi, nhưng hắn cũng không phải thuộc dạng cao to bất bình thường, chỉ có thể nói tòa kiến trúc Ma pháp tháp này được xây dựng bất thường mà thôi. - Tầng ba là phòng điều khiển, ta không vào được. Angelina nói. - Cái này để làm gì? Locke tò mò hỏi. - Khống chế cho Ma pháp tháp vận hành bình thường. Angelina đáp. - Ồ, thứ đồ này có thể vận hành được sao? Locke vỗ vào tường, trên tường phát ra một tiếng “đùng đùng” rắn chắc. Locke nghĩ đây là một kiến trúc bình thường làm bằng đá, làm sao mà dùng để vận hành được, chẳng nhẽ những viên đá này có thể đứng lên? - Ngươi đoán xem! Angelina mỉm cười. - Khống chế nhiệt độ trong phòng, điều chỉnh không khí trong lành, hỗ trợ Ma pháp sư làm thí nghiệm... Quan trọng nhất chính là nâng cao thực lực tác chiến của Ma pháp sư đấy. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 161.