Chương 162: Hành Trình Mới

Cả hai người thoải mái thăm thú đến tận xế chiều, Angelina nhẩm đoán thời gian thầy của mình có lẽ sắp quay trở lại Ma pháp tháp, liền đưa Locke rời khỏi đó. Mỗi một vị Ma pháp sư đều có những sở thích khác nhau, tính cách cũng bất ổn hơn người thường, và thầy cố vấn của Angelina là kiểu nhân vật không thích bị người khác làm phiền. Chuyến đi này Locke cũng không ra về công cốc, ngoại trừ “tiện tay” cầm mấy viên Huỳnh thạch về, Angelina còn dúi cho Locke một cây thủ trượng màu đen. - Đây là bảo bối có thể lập tức phóng ra hai lần Hỏa Cầu Thuật đấy! Angelina cười nói. Đây là một trong những tác phẩm thầy nàng chế ra, mặc dù là sản phẩm dùng một lần, nhưng nếu để đổi thành tiền, chí ít cũng phải trên trăm đồng Diller vàng trở lên, mà có tiền cũng khó lòng mua nổi. Locke cũng không nghĩ nhiều, được tặng bèn cất vào trong túi, hắn không biết giá trị của cây thủ trượng này, nhưng đã từng thấy uy lực khủng khiếp của Hỏa Cầu Thuật, đó là của một vị ma pháp học đồ sơ cấp thi triển ra tại thành Fareins dạo trước. Hồi đó khi được chứng kiến hắn đã vô cùng sửng sốt, còn tưởng rằng chiêu Hỏa Cầu Thuật ấy thế mà có lực hủy diệt khủng khiếp. Nhưng thực chất lại không phải, năng lực giữa ma pháp học đồ sơ cấp và Ma pháp học đồ đỉnh phong có sự chênh lệch và khoảng cách rõ ràng. Cùng là một loại ma pháp, nhưng khi đã đạt tới đỉnh phong có thể gây ra 100 điểm thương tổn, còn sơ cấp chỉ có thể tạo ra sát thương tầm 10 điểm mà thôi. Locke mấy ngày nay gần như sắp xếp xong xuôi mọi việc trong nhà, người hầu và tỳ nữ trong nhà rất đầy đủ, nhà cửa rộng rãi, thậm chí còn có thêm xe ngựa làm phương tiện đi lại, còn có 700 Diller vàng, chỗ tiền đó lão Locke và Tia đừng nói năm năm, đến nửa đời còn lại không cần lao động cũng đủ cho họ tiêu xài. Địa chỉ nơi ở mới của Locke cũng đã được thông báo tới cho một số người quen, từ Tử tước Meyerson, Tử tước Kedozi, Tước sĩ Will cho đến một số Kỵ sĩ quý tộc mà hắn vừa kết thân, họ đều đã đến thăm Locke vài lần. Trong số đó, người nổi bật nhất phải kể đến chú của Tử tước Meyerson, binh đoàn trưởng của binh đoàn hai của bọn Locke, ngài George. Bá tước George không phải là quý tộc non trẻ, người khác không biết chứ hắn làm sao không biết chỗ tài sản này quý giá này thực chất là của ai. Nếu như hắn nhớ không lầm, đây là một trong số ít tài sản của Công chúa Angelina tại vương đô. “Xem ra quan hệ giữa công chúa và tiểu tử này tốt hơn vẻ bình thản bên ngoài nhiều.” Bá tước George không lộ chút bất thường thầm nghĩ trong bụng, tất nhiên nhưng đoán định này hắn giấu kỹ trong lòng, không kể với bất kỳ ai. Gia đình Locke lần lượt được các quý tộc đến thăm, khiến cho lão Locke và Tia thụ sủng nhược kinh không ít. Hai vị tận mắt được nhìn thấy, còn ngồi đối diện chuyện trò ở trước mặt bọn họ, thái độ vô cùng vui vẻ và hòa nhã càng khiến cho hai vị phu phụ nông dân cảm thấy chính mình đang nằm mơ. - Ta dự định đi học một chút lễ nghi quý tộc. Vào một ngày sau bữa cơm chiều, lão Locke lấy hết dũng khí hạ quyết tâm, đột nhiên mở lời nói. - Ta ủng hộ ngươi! Tia hai mắt sáng ngời, không chỉ lão Locke phải học, mà bà cũng cần tìm hiểu một chút, không thể làm mất mặt nhi từ mình. - Vậy cứ giao cho con lo liệu việc này. Locke ngồi bên cạnh Ria, vừa nhai bít tết vừa nói, trong đầu dự tính sẽ đến làm phiền thầy Mobisan một chuyến. Ngày rời đi càng ngày càng đến gần, gia đình Locke vẫn sinh hoạt bình thường như thể chẳng có chuyện gì vậy, mỗi ngày đều vô cùng hòa thuận, chỉ có chính bọn họ mới biết bản thân đang phải chịu đựng bao nhiêu áp lực cùng sự thống khổ khi nỗi ly biệt tới gần. Tại vương cung Faustain, gia đình Quốc vương cũng đang dùng bữa tối ở sảnh phụ. Quốc vương ngồi ở vị trí cao nhất, theo sau là vương phi Kent và một nhóm phi tần, Hoàng tử Kensell ngồi bên tay phải gần nhà vua nhất, Angelina ngồi bên tay trái, và sau đó nối tiếp là những người con khác của Quốc vương. Bữa tối của gia đình Quốc vương chẳng khác gì một cuộc hội nghị, mọi người tập trung vào thức ăn trên đĩa của mình mà không phát ra bất kỳ tiếng ồn nào. Sau khi Quốc vương Faustin nuốt miếng salad cuối cùng trên đĩa, ông đặt dao và nĩa bằng bạc xuống, người hầu bên cạnh nhanh nhẹn đưa chiếc khăn ăn lên cho vị vua. Phong thái Quốc vương vô cùng điềm tĩnh, vừa lau miệng vừa chậm rãi cất lời, đây cũng là câu đầu tiên trong bữa ăn. - Mọi thứ chuẩn bị đến đâu rồi? Tất cả mọi người đều dừng động tác, yên lặng lắng nghe, ai cũng biết Quốc vương đang hỏi Angelina. - Vâng, đã chuẩn bị xong hết rồi! Angelina không hề gò bó, câu nệ như các huynh đệ tỷ muội của mình, nàng ra hiệu cho nha hoàn bưng lên một bát canh súc miệng, sau khi súc miệng xong liền thoải mái ngồi thẳng lưng đáp lại. - Vậy thì tốt. Quốc vương gật đầu, Angelina là nữ nhi mà ông yêu thương nhất, lần này bị cử đến đế quốc Omor chẳng khác gì là “con tin”, cũng may là thời gian chỉ có năm năm, hai cha con sẽ sớm được gặp lại nhau. - Hay là để ta chọn ra một nhóm kỵ binh tinh nhuệ từ quân đoàn Hùng Sư để hộ tống muội có được không? Hoàng tử Kensell lên tiếng, sự quan tâm của hắn đối với muội muội không hề kém hơn Quốc vương. - Không cần đâu! Angelina cự tuyệt. - Ta đâu có phải là đi đánh trận, một đội cấm vệ quân cùng hai đội ám vệ hộ tống là đủ rồi. Quốc vương không nói gì, bởi ông cũng cảm thấy lực lượng hộ tống thế là đủ, đến đế quốc Omor là cả một chặng đường dài, trên đường còn đi qua nhiều quốc gia khác, nếu cử một đội quân chính quy như quân đoàn Hùng Sư đến để hộ tống, chắc chắn sẽ khiến cho các quốc gia khác dấy lên nghi kỵ. “Danh tiếng” của Faustain đã quá nổi bật trong những năm gần đây, giờ cần được nghỉ ngơi. Ba người họ đàm luận thân mật về chuyện Angelina sắp khởi hành, trong khi các công chúa và hoàng tử khác trong bữa ăn chẳng khác gì người xa lạ ngồi nghe chuyện bên lề. Vương phi Kent cũng là một trong số đó, lúc này trông nàng ta có vẻ rất sượng sùng. - Có cần ta thỉnh cầu ca ca cử một đội kỵ binh hộ tống Angelina không? Vương phi Kent cũng xen vào một câu. Chỉ một câu nói cũng đủ cắt đứt mạch truyện của ba người, Quốc vương Faustain thần sắc bình tĩnh, cơ hồ không để lộ ra bất cứ điểm gì, còn Angelina lễ phép từ chối với lý do: “Kent thúc thúc hẳn là phải rất bận rộn, kỵ binh nên lưu lại ở Liên minh Ligia là tốt nhất.” Hiện tại, Liên minh Ligia dường như có một số mâu thuẫn với Vương quốc Jose, Hầu tước Kent là một trong số người nắm quyền cao, cho nên hiện giờ cũng đang bận rộn tới sứt đầu mẻ trán. Hoàng tử Kensell thì tỏ rõ thái độ không hề thiện cảm, thậm chí còn không thèm đáp lại lời đề nghị của Vương phi Kent. Và thế là bữa tối ngon miệng kết thúc trong bầu không khí ngột ngạt đó. Ngày mai phải rời đi nên buổi tối hôm ấy Locke về phòng ngủ sắp xếp lại y phục của mình, thực ra cũng không còn mấy việc cho hắn làm, bởi Akano đã giúp hắn thu dọn xong từ sớm rồi. Kể từ khi chuyển đến trang viên, Locke không còn ngủ cùng tỷ tỷ Ria, nàng giờ đã có phòng riêng. Con trai đã đi xa nhà nhiều năm như vậy, lão Locke và Tia chẳng còn chuyện gì cần lo lắng nữa, hiện tại hai vợ chồng già đang ở trong phòng của Ria, đặc biệt là Tia, lúc này đang vừa nói chuyện vừa thu dọn hành lý cho con gái. - Đi xa như vậy phải chăm sóc cho bản thân thật tốt. - Vâng. - Mặc dù con là tỷ tỷ, nhưng đại sự đều phải nghe đệ đệ, nó vào nam ra bắc nhiều năm, hiểu biết nhiều hơn con. - Đừng lo lắng cho chúng ta, ta và phụ thân con biết tự lo cho bản thân. -Vâng. … Hai mẹ con một người nói, một người nghe, hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài. Lão Locke không chịu nổi cái bầu không khí chia ly này, ở trong phòng con gái một lúc bèn đi ra ngoài ngồi ở cửa, lẳng lặng lấy tẩu thuốc ra hút. Một lúc sau Locke cũng ra ngoài, nhẹ nhàng đến bên cạnh lão Locke rồi thuần thục châm thuốc cho phụ thân bằng một viên đá lửa. Khác với Tia và Ria khóc lóc đau khổ, hai cha con họ chỉ lặng lẽ ngồi bên nhau, không biết trong lòng đang nghĩ gì. - Khi con còn nhỏ, ta hay dẫn con đi ngắm lá phong ở đầu thôn như thế này. Lão Locke nhả ra một vòng khói dài. - Vâng, con nhớ. Hai cha con lại trầm mặc hồi lâu, Locke có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lời đến miệng lại không biết nên nói như thế nào. Hắn ngồi đó cùng phụ thân hút hết một bao thuốc lá, cho đến lúc Locke chuẩn bị rời đi gặp mẫu thân Tia, lão Locke đột nhiên nắm lấy tay con trai. Lão Locke gầy gò lúc này trông vô cùng nghiêm túc, mở to hai mắt trịnh trọng nói với Locke: - Hãy đối xử tốt với tỷ tỷ của con! Nói xong lão liền đứng dậy rời đi để lại Locke đứng đó một mình, và phải một lúc lâu sau hắn mới lấy lại bình tĩnh. Sắc trời ở thành phố Flor ngày cuối cùng của tháng 8 hiếm khi lại u tối đến vậy. Những cư dân khác trong thành chỉ cho rằng hôm nay là một ngày bình thường, lất phất mưa nhẹ, trên một sườn đồi bên ngoài thành, một nhóm sứ giả quy mô lớn đã tụ tập ở đây, theo ước tính trực quan có khoảng 200 người. Đứng đầu đội xe đương nhiên là Quốc vương Faustain, bệ hạ mặc thường phục cùng áo choàng, không biết mệt mỏi dặn dò Angelina sắp phải đi xa. Đứng bên cạnh ông là Hoàng tử Kensell, so với cha mình, hoàng tử trầm ổn hơn một chút, những gì nên nói và những vật phẩm cần cung cấp, hắn đã thu xếp đâu vào đấy, Hoàng tử Kensell chỉ có thể chúc muội muội lên đường bình an. Ở giữa đoàn xe, lão Locke và Tia cũng đứng trong đội ngũ tiễn biệt người thân, đôi vợ chồng già khoé mắt đỏ hoe nhưng không hề nói những câu thương cảm đau buồn. Mãi đến quá trưa, trời bắt đầu róc rách mưa nhỏ rải rác, đoàn sứ giả chậm rãi tiến về phía trước trong tiếng tiễn biệt của thân nhân. Cưỡi trên lưng ngựa, Locke quay đầu lại nhìn và vẫy tay tạm biệt người thân đang khuất dần hình bóng. Từ đây, Locke sẽ bắt đầu bước chân lên một cuộc hành trình mới. Dịch: Nguyên Dũng Biên: Khangaca Hết chương 162.