Chương 5: Linh thiện

Một canh giờ sau, Chu Ngọc Đình cùng Lý Dương dừng tay, sắc mặt hai người tái nhợt, pháp lực tiêu hao nghiêm trọng. Bọn hắn đến gần thực chiến nên pháp lực tiêu hao rất nhanh. "Lý sư đệ, nghỉ ngơi trước chút đi." Chu Ngọc Đình nói xong, từ trong túi trữ vật lấy ra một hộp cơm màu xanh tinh mỹ. "Ta đã chuẩn bị cơm canh rồi, nếu ngươi không chê thì ăn chung đi! Hôm nay phải ở đây cả ngày đấy." Chu Ngọc Đình lấy ra thức ăn cùng bát đũa trong hộp ra, thêm cả hai cái bồ đoàn màu xanh. Nàng chuẩn bị hai bộ bát đũa, hiển nhiên đã sớm nghĩ kỹ sẽ mời Lý Dương ăn rồi. Năm món một canh, mặn nhạt phối hợp, đồ ăn vẫn nóng hổi. "Vậy xin đa tạ Chu sư tỷ." Lý Dương cảm ơn rồi chủ động cầm một chiếc bát sứ xanh bới cơm cho Chu Ngọc Đình. Chu Ngọc Đình nhận lấy, bắt đầu ăn. Đồ ăn đều là dùng linh tài nấu nướng, ẩn chứa linh khí. Hạt gạo là màu bạc, đây là ngân tủy linh mễ, ba năm mới chín, trên thị trường mười khối linh thạch một cân, tu sĩ Luyện Khí bình thường ở Càn Dương Tông căn bản không mua nổi. Cũng không lâu lắm, Lý Dương đã ăn xong một bát cơm linh mễ, lại uống một bát Tử Anh Bạch Ngọc canh. Tử Anh không khác canh rong biển trứng ở Lam Tinh là mấy, linh khí trong một bát Tử Anh Bạch Ngọc canh còn nhiều hơn một bát cơm linh mễ. Lý Dương đoán một bữa cơm như này, ít nhất phải tốn hai mươi khối linh thạch. Mà một bữa cơm của hắn lại không đến nửa khối linh thạch, đều là tu sĩ Luyện Khí của Càn Dương Tông nhưng chênh lệch giữa Lý Dương cùng Chu Ngọc Đình lại quá xa. Lý Dương có thể rõ ràng cảm nhận được, một cỗ linh khí khổng lồ đang lan tỏa ở vùng bụng. "Chu sư tỷ, ta vận công luyện hóa linh khí từ linh thiện nhé." Lý Dương đánh tiếng rồi đi đến một nơi hẻo lánh. Hắn ngồi xoay lưng về phía Chu Ngọc Đình, vận công dẫn đạo cỗ linh khí kia hội tụ vào đan điền. Qua thời gian một chung trà, Lý Dương thu công. Hắn xoay người lại thì phát hiện Chu Ngọc Đình đưa lưng về phía hắn, cũng đang vận công luyện hóa linh khí trong linh thiện. Lý Dương an tĩnh ngồi trong góc, không quấy rầy Chu Ngọc Đình. Một lát sau, Chu Ngọc Đình thu công. Lý Dương dọn dẹp bát đũa bỏ vào hộp cơm. "Lý sư đệ, bình thường ngươi đều tu luyện pháp thuật ở Thiên Pháp Phong à?" Chu Ngọc Đình thu hồi hộp cơm, mở miệng hỏi. "Đúng vậy!" Lý Dương trung thực thừa nhận. "Không có người chỉ điểm ngươi sao?" Chu Ngọc Đình hỏi. "Không có, thỉnh thoảng ta sẽ giao lưu tu luyện pháp thuật tâm đắc cùng những đồng môn khác, cũng sẽ đến Tàng Kinh Các tìm tâm đắc tu luyện pháp thuật cấp một của tiền nhân." Lý Dương nói như thật. "Xem ra ngươi rất có thiên phú ở mặt thuật pháp, tuổi còn trẻ đã tu luyện bốn môn pháp thuật cấp một tới đại viên mãn." Chu Ngọc Đình tán dương. "Người chậm cần bắt đầu sớm thôi, nếu so ra vẫn kém xa Chu sư tỷ, Chu sư tỷ sắp luyện Hỏa Nhận Thuật tới đại viên mãn rồi nhỉ! Nếu nói về thiên phú thuật pháp, trong tông không có mấy ai so được với Chu sư tỷ." Lý Dương thổi phồng. "Ta đã luyện tập hai năm rưỡi rồi, nếu nói thiên phú thuật pháp thì ta vẫn kém xa Lâm sư huynh, Lâm sư huynh mới hai mươi tuổi mà đã tu luyện sáu môn pháp thuật cấp một tới đại viên mãn rồi." Mặt Chu Ngọc Đình tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, nàng như nhớ ra gì đó, liền hỏi: "Ngươi tu luyện Băng Chùy Thuật cùng Thủy Tiễn Thuật tới đại viên mãn rồi, có gì tâm đắc không? Nói cho ta chút xem." Lý Dương không giấu diếm, nói rõ sự thật, hắn vẫn tu luyện bình thường, chỉ là có Ngộ Đạo bia nên mỗi lần đều có tiến bộ thôi. Nói chuyện phiếm trong khoảng thời gian một chén trà, Chu Ngọc Đình đứng dậy: “Được rồi, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, chúng ta tiếp tục đi! Lần này ngươi công ta thủ." Lý Dương lên tiếng, kéo ra khoảng cách với Chu Ngọc Đình. Lý Dương phất tay phải, một khối băng trùy bắn về phía Chu Ngọc Đình. Chu Ngọc Đình thoắt một cái đã tránh được đòn tấn công, nhưng nàng còn chưa rơi xuống đất thì một hỏa cầu đã đập tới. Ầm ầm, tiếng nổ vang lên, hỏa cầu đỏ, băng trùy trắng, thủy tiễn lam, lưỡi gió xanh, đá tảng vàng, các loại linh quang lấp lóe. Lý Dương không ngừng phóng thích pháp thuật công kích Chu Ngọc Đình, Chu Ngọc Đình vừa tránh né, vừa phóng pháp thuật đánh trả. Đến khi hết thời gian, cánh cửa mật thất mở ra, Chu Ngọc Đình cùng Lý Dương rời khỏi, sắc mặt hai người tái nhợt, pháp lực tiêu hao nghiêm trọng. Chu Ngọc Đình vẻ mặt tươi cười, nàng rất hài lòng với biểu hiện của Lý Dương. Trở lại đại điện, Chu Ngọc Đình trả lệnh bài cho thanh niên áo xanh rồi rời khỏi Thiên Pháp điện. "Tại hạ Lâm Thanh, không biết sư đệ xưng hô như thế nào?" Thanh niên áo xanh khách khí hỏi. Có thể làm bồi luyện của Chu Ngọc Đình thì nhất định có thực lực. "Lý Dương! Lâm sư huynh, ta muốn một gian phòng thuật pháp luyện tập pháp thuật." Lý Dương mở miệng nói. "Thì ra là Lý sư đệ." Lâm Thanh mỉm cười gật gật đầu, lấy ra một lệnh bài hình tròn đưa cho Lý Dương. Lý Dương cảm ơn, sau đó đi đến hành lang đá xanh bên phải. Đến cửa thạch thất số mười lăm, dùng lệnh bài mở cửa, bước vào, cửa lớn tự động đóng lại. Lý Dương tâm niệm vừa động, hư ảnh Ngộ Đạo bia hiện ra, không ngoài dự liệu, thông tin trên tấm bia đã thay đổi. Phong Nhận Thuật đại thành (83/100), Kim Đao Thuật tiểu thành (25/100). Công pháp: Huyền Hỏa Quyết tầng thứ sáu (15/100). "Một bữa linh thiện lại có thể tăng 10 điểm, nếu có thể ăn mỗi ngày thì không đến ba tháng, ta nhất định có thể tiến vào Luyện Khí tầng bảy rồi.” Lý Dương tự lẩm bẩm. Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ thôi, hắn căn bản không có tài lực này Chỉ cần phóng thích pháp thuật công kích Chu Ngọc Đình cũng có thể đề cao độ thuần thục rồi. Lý Dương tâm niệm vừa động, hư ảnh Ngộ Đạo bia biến mất. Miệng hắn lẩm bẩm, lòng bàn tay phải chậm rãi sáng lên một luồng ánh sáng xanh dìu dịu, tay phải giương lên. "Xoẹt" một tiếng, một đạo lưỡi gió xanh bắn vào trên tấm bia đá, truyền ra một tiếng vang trầm. Lý Dương lại niệm chú ngữ, phóng thích lưỡi gió công kích bia đá xanh. Hơn hai canh giờ sau, đại môn bật mở, Lý Dương đi ra. Hắn trả lệnh bài cho Lâm Thanh rồi rời khỏi Thiên Pháp điện. Lúc này, sắc trời đã tối. Lý Dương tế ra hạc giấy phong hành, nhảy lên lưng hạc, bấm pháp quyết. Hạc giấy nhẹ đập cánh bay về nơi xa. Rất nhiều mái hiên đều treo một chuỗi vỏ sò, vỏ sò phóng ra bạch quang nhu hòa, chiếu sáng phương viên mười trượng, thêm cả những bia đá hoặc vách tường chiếu lấp lánh nữa. Đông Hải có một loại yêu thú dạ quang bối cấp thấp, xác của nó là vật liệu dạ quang, bình thường dùng để chế công cụ chiếu sáng. Trở lại Huyền Hỏa Cốc, Lý Dương đi vào gian phòng của mình, xếp bằng trên một tầm bồ đoàn đỏ. Tâm niệm của hắn khẽ động, hư ảnh Ngộ Đạo bia lại hiện ra. Phong Nhận Thuật đại thành (95/100), Kim Đao Thuật tiểu thành (30/100). Dựa theo tiến độ này, hắn sẽ có thể nhanh chóng tu luyện Phong Nhận Thuật tới đại thành thôi. "Luyện Khí đan hết rồi, phải đi mua một bình Luyện Khí đan mới được." Lý Dương lẩm bẩm, hư ảnh Ngộ Đạo bia tán đi. Trên người hắn hết thảy có năm mươi hai khối linh thạch, ngoại trừ gia sinh bổng, cứ mấy năm thì phụ mẫu của hắn đều sẽ nhờ đồng môn tiện thể mang một ít linh thạch trở về giao cho Lý Dương mua sắm tu tiên tài nguyên, hắn đã dung phần lớn để mua đan dược, một tháng có thể ăn hai viên Luyện Khí đan đã rất không tệ rồi. Lý Dương thu hồi tạp niệm, vận công tu luyện.