Chương 7: Quái vật
Vô Địch Từ Khi Ta Bắt Đầu Nhìn Thấy Thanh Máu Của BOSS
06:11 - 27/04/2024
Cơ mà…
Phương Vũ rướn cổ lên.
Đôi chân trắng nõn đó thật sự hơi chói mắt.
Còn có thể làm chuyện này trong trò chơi nữa à???
Ta cảm thấy… Ta có thể thử làm, làm một người xấu… Một người rất rất xấu, đưa ra một quyết định vi phạm đạo đức!
Nhưng nghe thấy tiếng kêu đau đớn của phu nhân chưởng quầy và nhìn thấy nàng điên cuồng giãy giụa, chút suy nghĩ xấu xa vừa mới nảy lên trong lòng Phương Vũ lập tức dập tắt.
Súc sinh!
Không! Không đủ!
Ta nhất định phải nghĩ ra một từ có tính công kích hơn cả súc sinh để mắng chửi loại hành vi này của Vương Nhị!
Ta đáng chết! Rất đáng chết! Trong đầu toàn là những thứ dơ bẩn, chín năm giáo dục bắt buộc và bốn năm học Đại học đều là uổng phí à? Tam quan của ta đâu? Đạo đức của ta đâu? Lòng hăng hái làm việc tốt của ta đâu rồi hả?
Dù là ở trong trò chơi, ta cũng phải trở thành ánh sáng của chính nghĩa!
Phương Vũ lập tức hét to.
“Dừng tay!!”
“Dừng tay!!”
Gần như trong chớp mắt khi Phương Vũ lên tiếng, phía sau cũng vang lên một giọng nói vang dội.
Phương Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một thiếu niên mặc áo trắng đứng ngoài cửa. Trong tay thiếu niên nay đang cầm một thanh kiếm dài, khuôn mặt tức sùi bọt mép.
Chỉ mới liếc mắt nhìn, Phương Vũ đã ngây dại.
“Thiếu gia?!”
“Tiểu thiếu gia!”
Khuôn mặt của mọi người đều thay đổi rồi ngạc nhiên hô to.
“Cổ Nhi, ngươi hãy trốn đi! Đừng tới đây!” Phu nhân chưởng quầy nghẹn ngào gào lên.
Nhưng mẫu thân bị ức hiếp, sao người làm con có thể lùi bước được?
Chỉ thấy thiếu niên áo trắng hét lên một tiếng rồi cầm kiếm lao tới Phương Vũ cách mình gần nhất.
Nhưng Phương Vũ nhanh chóng phản ứng lại, hắn điên cuồng lùi về phía sau giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Điều này làm ba người Triệu Thiên, Du Hoả và Du Mộc ngẩn người.
“Đồ vô dụng!”
“Rác rưởi!”
“Để lão tử!”
Ba tên tráng hán vượt qua Phương Vũ lao về phía thiếu niên áo trắng.
Triệu Thiên ra tay trước, hắn nâng chân lên đá vào ngực thiếu niên, đạp bay thiếu niên ra ngoài, thanh kiếm dài rời khỏi tay, thiếu niên cũng bị đạp đến va vào bức tường phía sau.
Ba người nắm lấy cơ hội xông lên rồi điên cuồng đấm đá thiếu niên, phu nhân chưởng quầy sợ tới nỗi không ngừng hét lên và cầu xin.
Vương Nhị xé toạc quần áo của phu nhân rồi thấp giọng cười nói.
“Phu nhân, ngươi cũng không muốn con của ngươi bị chúng ta đánh chết tươi đúng không?”
Lời nói này vừa vang lên, phu nhân vừa rồi còn đang không ngừng giãy giụa lập tức nằm im.
Tình thế đã bị đám tay sai của sòng bạc khống chế.
Chỉ có Phương Vũ ngơ ngác nhìn đám người đang đấm đá thiếu niên.
“Các, các ngươi đang làm gì thế?”
Ba người Triệu Thiên cũng không thèm quay đầu lại.
“Đánh người đó! Ngươi không nhìn thấy à?”
“Nhanh chóng cút tới đây đánh cho ta! Đồ vô dụng!”
“Ngươi sợ cái quái gì thế? Một thằng nhãi cầm kiếm đã làm người sợ đến vậy rồi à? Rác rưởi!”
Tới đánh cùng mấy người á?
Phương Vũ không dám tin mở to mắt giống như bọn họ đang kể chuyện cười.
Bởi vì trên đỉnh đầu thiếu niên áo trắng có một hàng chữ.
‘Lý Bạch Cổ: 998.8/1000.’
Quái vật… Có một nghìn máu!
Mà bọn họ đang đấm đá..
-0.1
-0.1
-0.1
-0.1
-0.1
Gãi ngứa à? Đại ca, đòn tấn công của các ngươi chỉ đang gãi ngứa cho người ta thôi đó!
Các ngươi có biết người mình đang đánh là ai không hả?
Còn muốn ta tới đánh cùng các ngươi nữa chứ!
Phương Vũ lắc đầu như trống bỏi.
“Không đi! Kiên quyết không đi!”
“Không đi chứ gì? Được thôi! Ta sẽ đánh ngươi nửa chết nửa sống trước!”
Triệu Thiên nói được thì làm được, hắn vén tay áo lên định tới đánh Phương Vũ.
Nét mặt của Phương Vũ thay đổi rồi vội vàng nói.
“Không phải, chẳng lẽ, chẳng lẽ các ngươi không nhận ra… Người này đang giả heo ăn thịt hổ à?”
“Ai?” Triệu Thiên sững sờ.
“Thiếu niên áo trắng kia kìa!”
Phương Vũ chỉ vào thiếu niên áo trắng.
Chát!
Gần như là Phương Vũ vừa dứt lời thì Triệu Thiên đã tát vào mặt thiếu niên áo trắng một cái.
-0.2!
Bạo kích! Là bạo kích màu đỏ!
Nhưng không có tác dụng gì đâu đại ca ơi!
Triệu Thiên còn hết lần này đến lần khác phách lối nhẹ nhàng vỗ má Lý Bạch Cổ.
“Giả heo ăn thịt hổ hả? Một tên mặt trắng như hắn cũng xứng à? Ngay cả chân còn chưa to bằng cánh tay của ta kia kìa!”
Hai người khác cũng cười to, chỉ có Lý Bạch Cổ bỗng nhiên dùng ánh mắt lạnh như băng khoá chặt Phương Vũ.